Khi Thẩm Khanh tỉnh lại, xung quanh vô cùng ồn ào.
Có tiếng TV, còn có cả tiếng trẻ con khóc.
Mặc dù âm thanh mơ hồ, nhưng vẫn nghe rất rõ.
Mà khoan đã, chẳng phải cậu vừa mới làm việc quá sức đến mức ngất xỉu, ngã từ cầu thang xuống sao?
Dù có ồn thì cũng phải là tiếng cứu hộ chứ?
Chẳng lẽ mình đã được đưa đến bệnh viện rồi?
Thẩm Khanh theo phản xạ đưa tay sờ sau đầu: đau.
Mà không phải đau bình thường, đau thấu trời xanh luôn ấy.
Không đúng.
Khi đầu óc tỉnh táo hơn, cậu nhận ra chỗ mình đang nằm không hề giống bệnh viện.
Ngược lại, lúc này cậu đang nằm ngửa, hai chân dang rộng, đầu đập thẳng xuống nền đá cẩm thạch lạnh toát.
Không gian xung quanh rất trống trải.
Rõ ràng là đang ở trong nhà, nhưng lại chẳng có lấy một món đồ trang trí nào.
Cả căn phòng chỉ có hai tông màu trắng đen, nền đá cẩm thạch dưới mắt sáng bóng không một hạt bụi, sáng đến mức chói cả mắt.
Cùng lúc đó, một loạt ký ức lạ lẫm cũng ập đến trong đầu.
Kết hợp tất cả những gì mình vừa thấy và nhớ, Thẩm Khanh bắt đầu nảy ra một suy đoán... kỳ quặc nhưng hợp lý:
[Mình có khi nào, có thể là... đã xuyên không rồi không?]
[Chứ không thì mấy ký ức đó từ đâu ra?
Và tại sao cậu lại quen hai đứa trẻ đang đứng trước mặt mình?]
Đúng vậy, trước mặt cậu là hai đứa trẻ, một đứa cao gầy, một đứa lùn mập.
Nhìn chiều cao thì chắc chưa tới ngang hông cậu.
Đứa mập đang khóc gào trời khóc đất, nước mắt tuôn như mưa, trông chắc tầm bốn tuổi.
Còn đứa cao hơn một chút, tuy gầy quá mức, nhìn tầm sáu bảy tuổi gì đấy, thì đang giang tay che chắn cho đứa nhỏ, đồng thời trừng mắt nhìn thẳng về phía cậu.
Không cần nói cũng biết, ánh nhìn đó chính là dành cho cậu rồi.
Thẩm Khanh: "..."
Với tư cách là một người trưởng thành dù không hẳn đạt chuẩn đạo đức "năm tốt ba yêu", nhưng cũng hay cho mèo ăn, trêu chó chơi thì cậu thấy mình không đáng bị mấy đứa nhỏ nhìn như thể là kẻ thù giết cha thế này.
Nhưng đúng như kiểu người vừa tỉnh dậy hay nhớ được giấc mơ cuối cùng, trong đầu Thẩm Khanh lúc này cũng vang lên những đoạn ký ức rời rạc:
Ngay trước khi "cậu" mất ý thức, "cậu" đang chống nạnh, hùng hổ hét vào mặt hai đứa trẻ:
"Bác sĩ bảo cậu các người không thể hồi phục, thành phế nhân rồi!"
"Nên nhớ kỹ, từ giờ cái nhà này do tôi làm chủ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!