Chương 106: Nghe có vẻ là một ý hay [Hoàn toàn văn]

Ngày chụp hình.

Giá đèn, ô phản quang, bảng hắt sáng... đủ loại thiết bị chiếu sáng được đặt vào vị trí đã tính toán kỹ lưỡng, như thể hai đội quân đang giằng co trên chiến tuyến.

Kassandra để trợ lý studio đứng trước phông nền trắng tinh, giơ máy ảnh lên chụp vài tấm để thử ánh sáng.

"Không vấn đề gì, chỉ còn chờ nhân vật chính."

Chưa dứt lời, đoàn của Apollo và người đại diện từ CHIC đã nối gót nhau đến nơi.

Trong những lời chào hỏi vang lên khắp nơi, Kassandra và Apollo bất ngờ chạm mắt. Rõ ràng anh đang dò xét biểu cảm của cô, muốn từ phản ứng đầu tiên khi gặp lại để đoán định thái độ của cô.

Nhưng đúng lúc ấy, một dãy giá treo quần áo nặng trĩu đồ do nhà tài trợ gửi tới lại lao tới như đoàn tàu bất ngờ vào ga, chen thẳng giữa hai người.

Chớp mắt một cái, Apollo đã bị trợ lý nửa kéo nửa lôi về khu vực hóa trang ở góc studio.

Kassandra quay người, bắt đầu chỉnh ống kính cho chiếc máy ảnh thứ hai. Nhiều người nhiều mắt — lúc làm việc thì cứ tập trung làm việc, mọi chuyện khác để sau.

Thiết bị quay chụp đã sẵn sàng, cô bước tới cạnh hệ thống âm thanh, bật nhạc lên.

Giai điệu nhẹ nhàng vang lên từ loa. Ai đó nho nhỏ reo lên — là album mới nhất của Phoebos phát hành năm ngoái. Kassandra không nhìn về phía Apollo, chỉ cầm máy tính bảng bước đến chỗ người phụ trách từ tòa soạn để xác nhận lại tiến độ buổi chụp.

Thế rồi, giữa âm thanh hỗn loạn của đám đông, bỗng nhiên là vài giây im bặt. Giai điệu bỗng vang lên rõ ràng đến kỳ lạ.

Kassandra bất ngờ ngẩng đầu, hơi thở chợt khựng lại.

Apollo đã chỉnh trang xong, đang bước thẳng về phía cô.

Anh mặc một bộ lễ phục hoàn chỉnh — vest, sơ mi, nơ cổ — từng chi tiết đều hoàn hảo, như thể có thể bước thẳng lên thảm đỏ ngay lập tức.

Nổi bật nhất là chiếc áo khoác: chất nhung đen dày dặn, một chất liệu thịnh hành cho mùa thu đông năm nay, vốn rất kén dáng người.

Nhưng Apollo mặc vào lại nhẹ nhàng như không, khi đi qua luồng sáng, mỗi cử động khiến lớp nhung ánh lên những tia sáng nhỏ li ti, như một bầu trời sao trong đêm không trăng — lộng lẫy mà vẫn đầy tiết chế.

Thêm chiếc nơ cổ lụa đen thủ công, giày da bóng loáng — dù đều là màu đen cổ điển, nhưng sự pha trộn giữa chất liệu và độ bóng khác nhau khiến tổng thể không hề nhàm chán, mà còn vô cùng ăn nhập với phong cách thị giác của concept chụp hôm nay.

Ngay khi nhân vật chính xuất hiện, ánh mắt của tất cả mọi người trong studio lập tức dồn cả về phía Apollo.

Từng người như nín thở, dõi theo anh tiến về phía Kassandra. Nhưng anh lại hoàn toàn điềm nhiên trước mọi sự chú ý ấy, bước đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô trong nửa giây — có lẽ vì bộ đồ đen trắng đối lập, đôi mắt xanh biếc ấy lại càng sâu thẳm như một giọt màu đậm rơi xuống nền giấy trắng.

Khoảnh khắc Kassandra chưa kịp giấu đi sự sững sờ hiện trên gương mặt, anh như đã hài lòng, khóe môi khẽ cong lên, nở một nụ cười:

"Hy vọng chúng ta sẽ hợp tác suôn sẻ."

Anh ngừng lại, rồi tự nhiên nghiêng đầu nhìn về phía phông nền trắng:

"Tôi cần làm gì trước?"

Kassandra khép mắt lại một chút, lập tức quay về trạng thái làm việc, nâng máy ảnh lên:

"Thử kiểu đứng cơ bản trước nhé. Đúng rồi, hơi nghiêng người sang trái một chút, thu cằm lại, nhìn vào ống kính, tốt—"

Tách!

Âm thanh máy chụp vang lên.

Hiệu quả ánh sáng thực tế không khác gì bản thử nghiệm, buổi chụp chính thức có thể chuyển sang giai đoạn tiếp theo: trợ lý bắt đầu theo lệnh Kassandra mà lần lượt điều chỉnh thiết bị, thay đổi góc chiếu, cường độ và cả màu sắc ánh sáng—để xóa bóng, làm rõ khối hoặc thay đổi hướng, độ đậm nhạt của bóng, tạo ra hiệu ứng thị giác như được mô tả trong bản kế hoạch.

Nghệ sĩ và người mẫu vốn quen với máy ảnh, hiểu rõ mình trông tốt nhất ở góc độ, tư thế nào. Nhưng dù là ngôi sao dạn dày ánh đèn flash, tính cách mỗi người mỗi khác. Nhiều người trong lần đầu làm việc với nhiếp ảnh gia lạ vẫn sẽ vô thức để lộ tín hiệu phòng bị qua ngôn ngữ cơ thể.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!