Apollo liên lạc với Dionysus, còn Dionysus thì lấy được địa chỉ từ mấy người bạn trong studio của Kassandra.
Vừa nhận được tin, Apollo lập tức bắt taxi từ sân bay thẳng đến phòng cấp cứu bệnh viện.
Anh bước nhanh vào khu cấp cứu, từ xa đã thấy Alexei đang tạm biệt hai người trẻ – chắc là đồng nghiệp hoặc bạn bè của Kassandra ở đây.
Rõ ràng lúc trước còn sốt ruột đến cháy ruột gan, vậy mà Apollo lại đột nhiên khựng lại. Một cảm giác khó tả như giữ chân anh lại – anh thật sự không muốn đối mặt với những người thân quen của Kassandra mà anh chẳng hề biết đến.
Chỉ đến khi hai người kia khuất bóng, anh mới bước đến gần Alexei.
À, là cậu à. Alexei mệt mỏi lau mặt, thậm chí chẳng hỏi Apollo biết chuyện bằng cách nào, hay sao lại đến được đây.
Cũng đã hơn nửa năm Apollo không gặp Alexei – người con cả nhà Rowan cũng vừa bay gấp từ bên kia Đại Tây Dương về, có khi còn đến sớm hơn Apollo nửa ngày.
Vừa đáp xuống đất còn chưa kịp nghỉ ngơi, trên mặt đã lún phún râu xanh.
Cô ấy... Giọng Apollo khản đặc, như bị bóp nghẹt.
Alexei liếc nhìn phòng bệnh cấp cứu đóng kín:
"Kiệt sức cộng hạ đường huyết, ngất xỉu. Không nguy hiểm đến tính mạng."
Apollo vịn vào tường hành lang, thở phào nhẹ nhõm, thì thầm:
"Không nghiêm trọng là tốt rồi..."
"Giường cấp cứu ở đây rất căng, e là em ấy tỉnh lại là phải xuất viện liền," Alexei nhíu mày, đầy lo lắng.
"Mà cho em ấy về nhà ngay thì chắc chắn lại bướng, chưa được mấy ngày đã quay lại studio—"
Anh ta ngừng bặt.
Đột nhiên nhớ ra Apollo không phải kiểu người có thể chia sẻ than thở, thái độ bèn chuyển sang khách sáo:
"Dù sao cũng cảm ơn cậu đã lặn lội đường xa đến thăm Kassandra. Em ấy vẫn chưa tỉnh, bác sĩ không khuyến khích vào thăm."
Apollo chớp mắt như người mộng du, giả vờ không hiểu ngầm ý tiễn khách kia, ngược lại còn đề nghị:
"Hỏi thử Dionysus xem, có thể cậu ta quen ai đó biết chỗ dưỡng bệnh ở quanh đây. Cô ấy nên nghỉ ngơi nghiêm túc một thời gian. Dionysus là bạn cô ấy, cũng là..."
Tôi biết Dionysus, Alexei nhìn chằm chằm Apollo một lúc, rồi mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế dài ở hành lang, nhắm mắt lại.
"Cảm ơn cậu đã quan tâm. Chuyện chỗ dưỡng bệnh tôi sẽ lo, không cần làm phiền hai người."
Anh dừng một lúc, rồi nói thêm, hơi cứng:
"Xin lỗi, tôi không cố ý gây khó dễ. Cậu đã đến đây, tất nhiên có quyền được gặp em ấy. Chỉ là..."
Apollo ngồi xuống đầu bên kia ghế dài: Chỉ là?
"Em ấy đang cố gắng tiến về phía trước, càng ít quay đầu càng tốt. Nếu bây giờ gặp lại cậu, có thể mọi nỗ lực trước đó đều sẽ tan biến."
"Tôi... không thể chấp nhận lý do đó. Chuyện giữa tôi và cô ấy là chuyện của hai người chúng tôi." Apollo nhìn Alexei chằm chằm.
"Từ nhỏ em ấy đã cãi nhau với tôi, thua cũng không chịu khóc. Nhưng trong vài tháng qua, vì cậu mà em ấy khóc nhiều hơn tổng số lần khóc trong suốt hơn hai mươi năm sống cùng tôi. Tôi không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, nhưng mỗi lần gặp cậu, tôi đều muốn đấm một phát vào mặt cậu.
Nhưng vì em ấy, tôi mới nhịn để nói chuyện đàng hoàng.
"Với tâm trạng như vậy mà Alexei vẫn thay Kassandra nhận thư của Apollo suốt hai năm – đúng là một kỳ tích. Apollo nghẹn lời. Một lúc sau, anh bình thản nói:"Nếu đấm tôi một cái có thể khiến anh hả giận và cho phép tôi gặp cô ấy, thì tôi không phản đối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!