Chương 8: (Vô Đề)

Kỳ thi đại học tôi làm khá tốt, điểm số đủ để vào trường đại học mình mong muốn.

Bạch Tường Vy có chút trục trặc, nhưng cũng không quá tệ. Cô ta đậu vào một trường đại học danh tiếng ở thành phố A.

Tôi cũng đến thành phố A, và ngay từ kỳ nghỉ đông năm nhất, tôi đã vừa học vừa làm thêm.

Tôi tìm được một công việc bán thời gian, tự thuê nhà riêng, không về nhà nữa.

Với điểm thi đại học khá tốt của mình, tôi tìm được một công việc gia sư với mức lương khá ổn.

Bốn năm đại học, tôi chẳng mấy khi về nhà. Những chuyện đã xảy ra dần phai nhạt trong ký ức, chỉ còn lại những lời hỏi thăm bố mẹ nhân dịp lễ Tết một chút.

Cho đến khi tôi vừa chính thức đi làm được hai tháng, mẹ đã gọi điện cho tôi.

Năm nay, Giản Dạng lên cấp ba. Trong kỳ nghỉ cậu ta đến tìm Bạch Tường Vy chơi, không ngờ lại gặp phải một gã đàn ông cặn bã đang quấy rối cô ta.

Vì quá tức giận mà Giản Dạng đã ra tay đánh gã ta nhập viện, còn bản thân thì bị bắt vào trại tạm giam.

Phải nói Giản Dạng cũng ghê gớm thật, mới mười mấy tuổi đầu đã có thể đánh một người đàn ông trưởng thành nhập viện.

Mẹ tôi muốn tôi đến đó để giải quyết chuyện này.

Khi gặp Bạch Tường Vy và Giản Dạng, tôi suýt thì không nhận ra họ.

Bạch Tường Vy mặc một chiếc váy dài hai dây màu đỏ, lớp trang điểm đậm che khuất gương mặt trong sáng ngày xưa, nhưng lại không che được nỗi buồn đượm trên mặt.

Còn Giản Dạng, chắc cao gần mét tám, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, không trách khi cậu ta có thể đánh người ta đến mức nhập viện.

Khi tôi đến, gia đình bên kia cũng vừa đến.

Trùng hợp thay, người đến lại là sư tỷ ruột của tôi trong đoàn múa, người mà tôi thân thiết nhất.

Hỏi ra mới biết, người bị đánh là cháu trai của cô ấy.

Câu chuyện nhanh chóng được làm sáng tỏ.

Cháu trai của sư tỷ từng yêu Bạch Tường Vy một thời gian ngắn. Nhưng nhân phẩm của gã này không tốt, trong thời gian yêu nhau đã lén chụp ảnh riêng tư của cô ấy.

Sau khi Bạch Tường Vy đòi chia tay, gã đã dùng những bức ảnh đó để uy h.i.ế. p cô ấy.

Ban đầu, rõ ràng là đối phương sai trước, nhưng do Giản Dạng đánh người ta nhập viện, nên giờ lý lẽ không còn thuộc về chúng tôi.

Sư tỷ nói cô ấy sẽ thương lượng để gã xóa ảnh, mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây.

Tôi từ chối.

Bất chợt nhớ lại hồi cấp hai, lúc mình bị bắt nạt, cha mẹ cũng đã giải quyết mọi chuyện một cách qua loa như vậy.

Mình gọi điện cho bố mẹ và đưa ra yêu cầu.

Tôi nói rất nhiều, đại khái là tôi có thể giải quyết chuyện này, nhưng với một điều kiện: Tôi muốn tách hộ khẩu ra ngoài.

Họ phải cam kết rằng, sau này chúng tôi sẽ cắt đứt mọi quan hệ, từ nay sống c.h.ế. t không liên quan.

Nghe yêu cầu của tôi, bố mẹ tỏ ra vừa giận dữ vừa đau lòng.

Nhưng rất nhanh họ đã đồng ý với yêu cầu của tôi.

Bên phía gia đình đối phương đe dọa sẽ kiện Giản Dạng ra tòa. Bố mẹ tôi nghe vậy liền hoảng loạn không thôi, lo sợ đứa con trai cưng của mình sẽ có tiền án tiền sự.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!