Điều duy nhất tôi cảm thấy may mắn là kỳ thi của tôi diễn ra vào ngày kia.
Mang theo tâm trạng bực bội, tôi đăng một dòng trạng thái trên trang cá nhân:
"Thật khốn nạn! Từ giờ không bao giờ uống sữa chua nữa!" Kèm theo đó là một biểu cảm khóc lóc chán chường.
Đăng xong tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay, khi tỉnh dậy thì điện thoại bên cạnh đang rung liên tục.
Mắt tôi chỉ mở được một khe nhỏ, nhìn màn hình mờ ảo một lúc mới phát hiện đó là một số lạ.
Hai giờ rưỡi sáng, một số điện thoại lạ gọi đến.
Hai thứ này kết hợp với nhau thật kỳ lạ, tôi tắt máy luôn.
Trong điện thoại đã có mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ cùng một số.
Chưa đầy vài giây, chuông lại vang lên.
Tôi nhíu mày, bắt máy, bật loa ngoài rồi ném điện thoại ra xa.
Tiếng gió thổi ù ù vang lên từ loa ngoài, xen lẫn với những hơi thở nhè nhẹ.
Ai đó? Tôi hỏi.
Bên kia vẫn im lặng. Khi tôi định cúp máy, một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên:
Giản Ái, là tôi.
Là giọng trầm ấm của một người đàn ông. Giọng này nghe quen thực sự, nhưng tôi lại không nhận ra.
Tôi là ai mới được?
Đối phương nghiến răng, chậm rãi nói ra ba chữ:
Trì Vĩnh Niên.
Mãi đến khi xuống lầu, nhìn thấy người dựa vào chiếc xe mô tô dưới ánh đèn đường, tôi vẫn chưa kịp hiểu nổi. Mình đã dính dáng đến nam chính từ khi nào vậy cà?.
Trì Vĩnh Niên đang hút thuốc, đốm lửa lúc sáng lúc tắt.
Gương mặt anh ta dưới ánh đèn đường có phần mờ ảo, tay còn lại đang lướt trên màn hình điện thoại.
Khi tôi bước lại gần, tình cờ liếc thấy giao diện trên điện thoại anh ta trông có vẻ quen thuộc. Nhìn kỹ mới nhận ra, đó là trang cá nhân của tôi trên mạng xã hội với dòng trạng thái tôi vừa đăng tối nay.
Tôi không có nhiều bạn trên WeChat, ngoài người thân thì chỉ có vài tài khoản quảng cáo. Tôi hoàn toàn không nhớ anh ta đã kết bạn với tôi từ lúc nào.
Nhận ra ánh mắt của tôi, Trì Vĩnh Niên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt tôi.
Đôi mắt đen láy của anh nhìn chằm chằm vào tôi vài giây rồi mới rời đi, sau đó đưa cho tôi một cái túi treo trên xe.
"Thuốc cầm tiêu chảy."
Anh nói ngắn gọn.
Tôi khó hiểu nhìn anh, không nhận lấy.
"Cầm đi, đừng ăn bậy bạ nữa."
Nói rồi anh nhét túi thuốc vào tay tôi, sợ rơi nên quấn dây túi quanh ngón tay tôi hai vòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!