Chương 6: (Vô Đề)

Ai mà chịu được cú sốc khi biết một fan cuồng bỗng hóa thành kẻ phản bội, thật khó để chấp nhận sự sụp đổ này.

"Tôi biết ngay mà, người mà ai cũng ghét chắc chắn chẳng phải dạng tốt lành gì đâu. Cô đúng là đồ ngốc, chẳng biết nhìn người gì cả."

Đồ Lan khoanh tay trước ngực, nói xong liền quay sang nhìn A Cẩm Uyển:

"Này, nếu còn để tôi nghe thấy mày lải nhải nữa thì mày tự biết hậu quả rồi đấy, hiểu chưa?"

A Cẩm Uyển cúi đầu im lặng, thái độ đó thật đáng ghét.

Theo cốt truyện, A Cẩm Uyển vốn phải là người trung thành nhất với nữ chính.

Khi cô ấy rơi vào hoàn cảnh khó khăn và nhục nhã nhất, Bạch Tường Vi đã không màng ánh mắt người khác mà giúp đỡ cô ấy. Vì thế mà cô ấy luôn tận tâm tận lực nghe theo mọi lời của nữ chính.

Vậy nên, ngay từ đầu tôi đã không tin tưởng cô ấy.

"Này, cô định đi đâu đấy?"

Tôi vẫy tay một cái, nói lớn:

"Về nhà chữa lành vết thương."

Bóng lưng tôi thật cô đơn, pha chút bất lực. Như một vị vua sói già cỗi bị cả bầy bỏ rơi.

Chắc chắn Đồ Lan và A Cẩm Uyển đang cười nhạo tôi rồi.

Dạo gần đây, trường học không mấy yên bình.

Câu chuyện tình yêu ngọt ngào của nam nữ chính bắt đầu diễn ra, cả trường như đang sống trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình, mọi hành động của họ đều được truyền tai nhau.

"Hôm qua, Trì Vĩnh Niên đánh nhau với mười người ngoài trường, đưa cả đám vào bệnh viện hết rồi!"

"Tớ cũng nghe nói, hình như là vì Bạch Tường Vi ở khối A đấy."

"Ôi chu choa mạ ơi! Lãng mạn quá đi mất! Ước gì cũng có người vì mình mà đánh nhau như vậy!"

Những cuộc đối thoại như trên cứ lặp đi lặp lại quanh tai tôi mỗi ngày, nhưng tôi không quan tâm lắm.

Gần đây tôi đang tập trung vào việc ôn thi cho kỳ thi nghệ thuật.

Dù sau khi lên cấp ba, cốt truyện có vẻ dần lệch hướng. Thành tích của tôi cũng không tệ như trong truyện, nhưng để đề phòng trường hợp xấu,  tôi vẫn quyết định thi nghệ thuật.

Đồ Lan cười nhạo tôi nhảy múa như một con bướm khổng lồ, vụng về vỗ cánh lung tung.

Nhưng kì lạ là cô ấy vẫn kiên trì theo tôi đến phòng tập sau giờ học, còn ở lại đến tận tối.

Tôi không hiểu ý đồ của cô ấy lắm. Hỏi thì cô ấy bảo là đang chuẩn bị thi vào Đại học A, cần một nơi yên tĩnh để ôn bài.

Hôm nay cô ấy không đến.

Giữa tiết học cuối, người nhà cô ấy đến trường đón cô ấy về.

Trong lòng tôi có một dự cảm không lành.

Mãi đến sáng thứ hau tuần sau, Đồ Lan mới quay lại lớp.

Gương mặt cô ấy tái nhợt hẳn, cũng không còn chọc ghẹo tôi như trước, cứ cúi gằm mặt xuống bàn, không biết đang ngủ hay đang suy nghĩ gì nữa.

Rất nhanh sau đó, tôi mới biết được sự thật.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!