Chương 5: (Vô Đề)

Tóc mái tôi dài là vì dạo này tôi lười không cắt thôi. Có cần suy diễn dữ vậy không?

Có khi nào mọi người nghĩ, tôi không nói chuyện thật ra là vì tôi bị sợ xã hội không?

Với lại, chuyện đổ rác lần đó là sao? Tôi có cười đâu mà bảo tôi cười khẩy?

Đã làm gì đâu? Chưa làm gì luôn! Làm gì có việc tôi tự đi rồi tự cười như vậy chứ! Thật hoang đường!

[Bên trong sao còn chưa ra?

Lâu quá vậy.] Có người gõ cửa buồng vệ sinh.

Con gái thường đi vệ sinh theo cặp, mà số lượng buồng vệ sinh lại ít. Đợi đến khi từng người một ra hết thì chân tôi đã tê cứng cả rồi.

Tôi khập khiễng bước ra ngoài, ngay lúc đó tôi nghe thấy trong buồng cuối cùng có tiếng khóc thút thít.

Tôi cẩn thận nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, thấy trời vẫn sáng mới dám run rẩy tiến lại gần.

[Bạn học? Xin chào? Cần giúp gì không?]

Bên trong lập tức im bặt.

Có lẽ là không muốn người khác giúp đỡ, tôi định rời đi thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói của đối phương.

"Quần áo của tôi bị bẩn rồi, bạn có thể cho tôi mượn một bộ quần áo không? Quần áo gì cũng được, xin bạn đó."

"Mở cửa ra. Tôi sẽ đưa cho bạn."

Tôi vừa cởi một nửa quần áo thì lại nghe cô ấy nói:

"Có thể cho tôi mượn cả bộ luôn được không?"

"Làm ơn, giúp tôi với…"

Tôi là học sinh nội trú, nhà vệ sinh này cách ký túc xá không xa, đi đi về về chỉ mất tầm ba, bốn phút.

Tôi lấy một bộ đồng phục dự phòng mang đến cho cô ấy.

Cửa mở ra, tôi ngẩn người.

Cô gái trước mắt không phải là nhếch nhác, thì chỉ có thể gọi là thê thảm.

Toàn thân cô ấy chỉ có một chiếc áo khoác đồng phục ướt sũng che thân, tóc ướt dính vào mặt, nước nhỏ từng giọt xuống, trên tay và chân đầy những vết đỏ.

Cổ họng tôi nghẹn lại, cố nuốt đi cảm xúc dâng trào trong lòng, đưa bộ quần áo cho cô ấy.

Có lẽ ngoài cốt truyện chính, thế giới này cũng có một hệ thống vận hành riêng.

Cô gái ấy tên là A Cẩm Uyển.

Tôi hỏi tại sao cô ấy không nói với phụ huynh, giáo viên hoặc báo cảnh sát.

Cô ấy bảo vô ích thôi. Lần trước đã báo cảnh sát rồi, nhưng bọn họ có mối quan hệ. Sau khi ra tù, đám người đó còn tìm người đập phá chỗ làm ăn của ba mẹ cô ấy, càng bắt nạt cô ấy thậm tệ hơn.

Tôi có chút đồng cảm với cô ấy, nhưng cũng chẳng thể làm gì hơn.

Ba ngày sau, cô ấy trả lại bộ đồng phục đã giặt sạch sẽ, còn mang cho tôi ít đồ ăn.

Tôi không nhận, cô ấy có vẻ hơi buồn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!