Chương 4: (Vô Đề)

Sau ngày hôm đó, thành tích học tập vốn lẹt đẹt cuối lớp của tôi đột ngột tiến bộ vượt bậc.

Tôi biết đó là do sức mạnh của cốt truyện. Vì kịch bản cần tôi có kết quả học tập đủ cao để vào cùng trường cấp ba với nam chính.

Không chỉ vậy, Lâm Ảo Nhân cũng không còn đến gây sự với tôi nữa. Tôi đoán trong cốt truyện gốc, vai của tôi không có nhiều đất diễn nên thế giới này cũng lười tạo thêm NPC đến gây rắc rối cho tôi.

Tuy nhiên, một tuần trước kỳ thi tốt nghiệp cấp ba, tôi vẫn đến đồn cảnh sát, kể đầy đủ hồi ký về những kỷ niệm giữa tôi và Lâm Ảo Nhân.

Nhà trường và giáo viên chắc không ngờ rằng tôi lại trực tiếp làm phiền đến cảnh sát. Họ liên tục gọi phụ huynh tôi đến.

Giáo viên chủ nhiệm khuyên tôi rất nhiều, nhưng tôi chỉ đứng đó, tay đút túi, hệt như Trì Vĩnh Niên ngày đó.

Không còn cách nào khác, trước đó cô giáo đã nói rồi, những chuyện nhỏ nhặt này không nên làm phiền đến cô.

Ba mẹ tôi đến trường, mang theo cả Bạch Tường Vi cùng bố mẹ của Lâm Ảo Nhân. Cuối cùng, kết quả đàm phán là giải quyết riêng tư và tôi đã nhận được một khoản bồi thường.

Lúc đó tôi mới biết, hóa ra Lâm Ảo Nhân và Bạch Tường Vi là bạn thân từ hồi mẫu giáo.

Bạch Tường Vi kéo Lâm Ảo Nhân, hai mắt đỏ hoe, đứng trước mặt xin lỗi tôi.

"Ái Ái, xin lỗi cậu. Ảo Ảo trước đây nghe mấy lời linh tinh của Dạng Dạng nên mới hiểu lầm cậu..."

"Đó là lỗi của mình, là mình đã không giải thích rõ ràng."

"Không ngờ việc này lại khiến cậu chịu tổn thương nhiều như vậy, Ái Ái. Tất cả đều tại mình, nhưng Ảo Ảo làm vậy cũng vì mình thôi. Cô ấy đã biết lỗi rồi, bọn mình nhất định sẽ đền bù cho cậu. Cậu tha thứ cho cô ấy lần này, được không?"

Hôm đó, Bạch Tường Vi mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, càng nói mắt càng đỏ, trông rất đáng thương.

Thấy tôi im lặng, cô ấy tiếp tục:

"Sắp thi vào cấp ba rồi, nếu Ảo Ảo bị cảnh sát bắt đi thì cuộc đời coi như chấm dứt. Ái Ái, cô ấy đã thật sự biết lỗi rồi mà. Tha thứ cho cô ấy đi."

Bạch Tường Vi khẽ kéo tay Lâm Ảo Nhân, lúc này cô ta mới cất giọng khô khan:

"Giản Ái, xin lỗi. Tôi không nên bắt nạt cô."

Có lẽ họ không biết, thật ra ban đầu tôi định đợi thi xong mới báo cảnh sát.

Nhưng vào cuối tuần trước, tình cờ tôi gặp hai người họ đang tay trong tay dắt nhau đi mua sắm ở trung tâm thương mại.

Bạch Tường Vi trông trông thật trong sáng và thuần khiết, như một đoá hoa hồng trắng dịu dàng và xinh đẹp.

Là nữ chính nên cô ấy dường như sở hữu tất cả những phẩm chất tốt đẹp nhất.

Cô ấy dễ dàng chiếm được cảm tình và sự yêu mến của mọi người xung quanh.

Nhưng không sao, tôi là nữ phụ độc ác mà.

Tôi ghét Bạch Tường Vi, và cũng ghét luôn tất cả những ai ở bên cạnh cô ấy.

Việc tôi có tha thứ cho Lâm Ảo Nhân hay không, cũng chẳng thay đổi được gì.

Cuối cùng, nhờ sự rộng lượng của bố mẹ tôi mà vụ việc đã được giải quyết êm đẹp.

Tuy nhiên, tôi nghe nói rằng vào đêm kỳ thi tốt nghiệp, Lâm Ảo Nhân bị ai đó đánh một trận tơi tả.

Lâm Ảo Nhân ngất đi. Đến ngày thi, cô ấy vẫn còn đang hôn mê.

Thế giới này dường như được tạo nên từ vô số lỗi (bug), không thể giải thích nổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!