Bây giờ, Zombie không giống như những Zombie ban đầu, cổ cứng vô cùng nhưng anh Mễ có thể c.h.é. m một nhát là đứt. Thật sự rất lợi hại.
Văn Cửu Tắc cũng đang ăn, một tay cầm bánh quy năng lượng, tay còn lại nghịch ngợm con d.a. o c.h.é. m Zombie.
"Anh họ, đừng ăn cái này nữa, đến đây, có súp và cả đồ hộp nè!" Tiểu Anh cũng leo lên nóc xe, vui vẻ đưa súp nóng và đồ hộp cho anh.
Văn Cửu Tắc nhìn ánh mắt thán phục của Tiểu Anh, mỉm cười, cảm thấy cậu bé giống như chú chó vàng bên cạnh, cái đuôi cũng sắp vẫy lên.
"Anh à, tiếp theo anh có đi cùng chúng em không?" Tiểu Anh hỏi: "Anh nói muốn đi xem Khâu Trang, chúng em có thể đi cùng anh, rồi anh lại về trại với chúng em."
Văn Cửu Tắc không đồng ý: "Không cần."
Tiểu Anh vẫn muốn thuyết phục thêm, sau ngày tận thế, việc gặp lại người thân thật sự rất khó khăn.
Khi mới bắt đầu tận thế, mọi thứ rất hỗn loạn, mạng lưới giao thông hoàn toàn sụp đổ, họ đã không liên lạc được với anh suốt một thời gian dài, mãi đến hai tháng trước mới tình cờ gặp lại.
Vì anh Mễ, tạm thời anh mới đi cùng đoàn của họ.
Nhưng anh cũng đã nói sẽ không đi cùng mãi, sau khi xem Khâu Trang xong sẽ chia tay.
"Anh họ, dù sao anh cũng không có điểm đến, sao không đi cùng em? Cùng nhau thì tốt hơn, còn có thể giúp đỡ lẫn nhau…"
Văn Cửu Tắc chỉ im lặng, nhai bánh quy và chơi với con dao, không có phản ứng gì.
Tiểu Anh nói mãi mà không có kết quả, thở dài uống súp của mình.
Trông anh họ có vẻ rất thoải mái, không để ý gì cả, mặc dù thường xuyên cười, nhưng thực sự rất khó gần.
Tiểu Anh đã theo đoàn hai tháng, thấy anh vừa đẹp trai vừa mạnh mẽ, nhiều người trong đoàn thích anh, nhưng chẳng ai có thể thực sự thân thiết với anh.
"Anh họ, tiếp theo anh muốn đi đâu?"
"Không biết."
"Anh họ, anh đi khắp nơi có phải là du lịch không?"
"Không phải."
"Vậy sao anh lại đi khắp nơi, bên ngoài giờ nguy hiểm như vậy."
"Cậu nhiều chuyện quá, ăn xong thì đi nghỉ đi… Cho tôi mượn chó của cậu chơi một chút."
"Ôi, Puff lên đây, chơi với anh họ nào!"
Chú chó vàng nghe lời nhảy lên nắp xe, vẫy đuôi và đặt đầu lên đầu gối của Văn Cửu Tắc.
Tiểu Anh đã nuôi chó này từ trước khi xảy ra tận thế, nuôi được vài năm rồi.
Cậu ta cầm hai bát súp trống rỗng, thấy anh họ xoa cằm của Puff, có vẻ rất thích nó, bỗng nhớ ra điều gì.
"Anh họ, anh còn nhớ không, khoảng bốn năm trước, khi anh học ở thành phố Du, có thời gian thường xuyên giúp em dắt chó đi dạo."
Văn Cửu Tắc dừng lại động tác vuốt chó, cười vô tư: "Ừ, nhớ chứ."
Trời ngày càng tối, trại trở nên tĩnh lặng.
Từ từ, một tia sáng bình minh xuất hiện bên trời, một ngày mới đã đến.
"Hôm nay là ngày 26 tháng 8 năm 3035, thứ Hai, nhiệt độ bề mặt 37°, thời tiết quang đãng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!