Chương 38: (Vô Đề)

Lục Yến Trạch hoàn toàn không cảm thấy mình đã nói ra lời lẽ kinh thế hãi tục đến nhường nào, anh vẻ mặt bình tĩnh giọng điệu nhàn nhạt nói: "Đừng tốn công vô ích vào người tôi nữa, các người chắc đều đã phát hiện ra, thuốc trước đây tôi cũng không hề uống."

Tuy rằng bây giờ anh cảm thấy Ôn Gia Nhiên chắc chắn không chỉ đơn giản là nhân cách của mình, nhưng bây giờ không có bất kỳ chứng cứ nào để chứng minh.

Lục Yến Trạch đôi khi sẽ nghĩ.

Lỡ như thì sao?

Lỡ như Nhiên Nhiên thật sự chỉ là một nhân cách của anh.

Anh uống hết những viên thuốc kia, Nhiên Nhiên liền biến mất thì phải làm sao?

Ngay cả hôm nay, khi anh nhìn thấy bóng dáng đó, phản ứng đầu tiên là—bệnh tình hình như nặng hơn rồi.

Nhưng không sao cả, nếu có thể luôn luôn nhìn thấy Nhiên Nhiên, nặng một chút cũng không sao.

Anh cả vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lục Yến Trạch: "Tiểu Trạch, em có biết em đang nói gì không?"

"Tôi đương nhiên biết."

Vẻ mặt anh trấn định.

Anh cả tức đến không nói nên lời, anh nhìn khuôn mặt của Lục Yến Trạch, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác bất lực sâu sắc cũng như cơn thịnh nộ ngút trời đối với cặp vợ chồng kia.

Em trai của anh.

Hình như đã lặng lẽ hỏng mất vào lúc tất cả mọi người đều không biết.

Đây không phải là lỗi của em ấy.

Em ấy chỉ là bị bệnh thôi.

Bây giờ căn bản không biết mình đang nói gì.

Nếu đã bị bệnh, chỉ cần bệnh khỏi là được.

Anh lặng lẽ tự khai thông trong lòng.

Lục Yến Trạch nhìn vẻ mặt liên tục thay đổi của anh cả, nghĩ nghĩ, tự cho là thiện giải nhân ý nói: "Nếu các người cảm thấy chúng tôi rất phiền phức, hoặc là sợ hãi, chúng tôi có thể rời đi."

Lúc anh nói lời này đã khẽ cụp mắt xuống, không nhìn vẻ mặt của anh cả.

Vạn vật đều im lặng.

Hồi lâu không nghe được câu trả lời của anh cả, đầu óc có hơi choáng váng vì sốt của Lục Yến Trạch lúc này trở nên càng thêm hỗn loạn, anh bất chợt nổi cáu: "Sao anh không nói gì?"

"Anh còn có thể nói gì nữa?"

Lục Yến Trạch cũng không biết, thế là anh lắc đầu: "Tôi cũng không biết."

"Vậy thì đừng nói nữa."

Vẻ mặt của anh cả cuối cùng cũng bình tĩnh lại, anh vịn lấy vai Lục Yến Trạch đưa đối phương về phòng.

"Tôi muốn đi uống nước."

"Lát nữa anh mang vào cho em, em bây giờ đang bị bệnh, về trước đi."

"Các người ghét chúng tôi rồi sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!