Chương 35: (Vô Đề)

Thành phố Lâm An là một thành phố rất hay mưa, Ôn Gia Nhiên bước thấp bước cao đi trên con đường nhỏ lầy lội, mỗi bước đều vô cùng khó khăn.

Ống quần cậu đã hoàn toàn bị bùn đất bắn ướt, dính nhớp vào người, trông vô cùng thảm hại.

Trước khi đến, cậu thật sự không ngờ rằng trong thành phố hào nhoáng lộng lẫy này, lại có một nơi bẩn thỉu rách nát như vậy.

Những ngôi nhà xung quanh thấp bé và cũ nát, mặt đất gồ ghề đầy bùn lầy, cống thoát nước hai bên đường đã bị tắc nghẽn, nước thải bốc lên mùi hôi thối trong mưa.

Ôn Gia Nhiên nhíu mũi nhỏ giọng hỏi: "Còn bao lâu nữa?"

"Đến phía trước rẽ một cái là đến."

Ôn Gia Nhiên đưa tay lau đi những giọt nước trên mắt, sau đó thở hắt ra một hơi nặng nề, giọng điệu vui vẻ nói: "Cuối cùng cũng sắp đến."

"Ừm."

Lục Yến Trạch đáp một tiếng, anh có hơi không chắc tại sao Ôn Gia Nhiên lại nhất quyết phải đến nhà trước đây của anh xem thử.

Mấy ngày trước sau khi họ bị anh cả phát hiện, Ôn Gia Nhiên và Lục Yến Trạch đã ở nhà ngoan ngoãn một thời gian dài, anh cả dường như có hơi e dè gì đó, cũng không đề xuất đưa họ đi gặp bác sĩ tâm lý nữa, điều này khiến Lục Yến Trạch thở phào nhẹ nhõm.

Phải biết rằng ngay ngày thứ hai bị lộ, nơi anh thường vứt thuốc đã bị lắp camera giám sát, xem ra là đã bị lộ, Lục Yến Trạch không muốn xung đột với họ, nhưng thuốc thì tuyệt đối không uống, vì vậy chuyện này có thể kéo dài càng lâu càng tốt.

Ngay sáng hôm nay, họ nhận được tin nhắn của Trần Vọng, nói là Lục Yến An hôm nay đã đến đây, và đến bây giờ vẫn chưa rời đi.

Ôn Gia Nhiên đối với chuyện này tỏ ra vô cùng hứng thú, kiên quyết bày tỏ nhất định phải đến đây, không biết tại sao, trong lòng Lục Yến Trạch dâng lên một dự cảm không lành.

Nhiên Nhiên cậu ấy…

Dường như đối với chuyện của Lục Yến An vẫn luôn vô cùng để tâm.

Có thứ gì đó đã lặng lẽ thay đổi vào lúc anh không biết, lần đầu tiên trong đời anh từ chối Ôn Gia Nhiên, nhưng đối phương vẫn kiên trì đòi đến, cuối cùng vẫn là Lục Yến Trạch không thắng được cậu, đã nhượng bộ.

Nghĩ đến đây, anh thở dài một hơi, thôi bỏ đi, dù sao bây giờ vẫn chưa xảy ra chuyện gì.

Mà Ôn Gia Nhiên… cậu bây giờ toàn tâm toàn ý đều đặt vào việc làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ, cả người phấn khích vô cùng, trong màn mưa lất phất, cậu nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi xổm ở góc tường cách đó không xa để tránh mưa, cậu híp mắt nhìn, là Trần Vọng.

Cậu chạy về phía đối phương, Trần Vọng lập tức đứng dậy: "Đại ca."

Ôn Gia Nhiên đối với cách cậu ta gọi mình như vậy vẫn luôn không quen cho lắm, cậu sờ mũi che giấu: "Lục Yến An đi chưa?"

"Chưa."

Trần Vọng lắc đầu: "Vào trong mấy tiếng rồi, mãi không có động tĩnh."

Cậu ta muốn nói lại thôi.

Ôn Gia Nhiên: "?"

"Có lẽ cậu ta chỉ đến thăm ba mẹ ruột của mình nhỉ?"

"Không thể nào." Ôn Gia Nhiên không nghĩ ngợi mà nói: "Lục Yến An người này, vừa ngu ngốc vừa ích kỷ, cậu ta bây giờ chắc chắn hận chết họ, không thể nào chuyên môn đến đây chỉ để nối lại mối quan hệ cha con nực cười kia, nhất định là có chuyện gì đó."

Thấy cậu nói chắc nịch, Trần Vọng cũng không tiện phản bác, cậu ta gãi đầu: "Đi thôi."

"?"

Ôn Gia Nhiên nhìn bóng lưng sải bước của đối phương, có hơi nghi hoặc, Lục Yến Trạch đúng lúc nhắc nhở trong đầu: "Là một tòa nhà chỉ có tôi và Trần Vọng biết, tòa nhà đó bị bỏ hoang, vẫn luôn không có ai ở, nhưng từ bên trong nhìn ra ngoài, vừa hay có thể nhìn thấy nhà của cặp vợ chồng kia."

Ôn Gia Nhiên hiểu ra, vội vàng đi theo, đến nơi, cậu nhìn bức tường cao gần hai mét trước mặt mà chìm vào im lặng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!