Suốt cả quãng đường Ôn Gia Nhiên đều lo lắng bất an, dù có Lục Yến Trạch thỉnh thoảng an ủi mấy câu, cũng không đủ để khiến nội tâm nôn nao của cậu bình tĩnh lại.
Xe rất nhanh đã lái vào Lục gia, anh cả xuống xe trước, sau đó đi vòng sang phía Ôn Gia Nhiên mở cửa xe.
Ôn Gia Nhiên do dự một lúc, mới từ từ bước xuống, cậu như đứa trẻ làm sai, cúi gằm đầu đi theo sau anh cả, không nói một lời.
Anh cả thỉnh thoảng quay đầu liếc nhìn cậu một cái, muốn nói lại thôi.
Trong nhà bây giờ không có mấy người, anh cả nghĩ nghĩ liền trực tiếp đưa Ôn Gia Nhiên vào thư phòng của mình.
"Ngồi đi."
Anh giọng điệu ôn hòa chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, đợi Ôn Gia Nhiên ngồi xong mới nói: "Anh gọi em là Gia Nhiên, em không có ý kiến gì chứ?"
Ôn Gia Nhiên lắc đầu, anh cả lúc này mới nói tiếp: "Từ rất lâu trước đây có một lần vào buổi tối, là em ra ngoài tìm đồ ăn phải không?"
"Vâng."
Giọng Ôn Gia Nhiên nhỏ xíu, mắt nhìn chằm chằm xuống đất, anh cả thấy vậy khẽ thở dài một hơi, anh đáng lẽ nên nghĩ đến từ sớm, lúc đó Tiểu Trạch mới về nhà không bao lâu, đối với tất cả mọi người đều biểu hiện rất lạnh nhạt, sao vào đêm hôm đó đột nhiên mềm lòng đi? Còn phá lệ gọi mình một tiếng anh cả?
Ôn Gia Nhiên nghe thấy tiếng thở dài của đối phương, thân thể đều cứng đờ, cậu thật sự rất khó đối mặt với tình huống như hiện tại, Lục Yến Trạch nhận ra sự khác thường, tuy rằng anh luôn cảm thấy Ôn Gia Nhiên không chỉ đơn giản là nhân cách phụ của mình, nhưng anh vẫn an ủi: "Không sao đâu, chúng ta là một người, anh ta là anh cả của tôi, cũng là anh cả của cậu, cậu không cần sợ."
Ôn Gia Nhiên mím môi không nói gì, nhưng đột nhiên một bàn tay mang theo hơi lạnh nhẹ nhàng đặt l*n đ*nh đầu cậu, còn xoa mấy cái.
"Có lẽ là anh biểu đạt có vấn đề?"
Giọng anh cả vang lên trên đỉnh đầu, mang theo chút ý cười: "Bất kể em là Tiểu Trạch hay Gia Nhiên, đều là em trai của anh, đối mặt với anh không cần căng thẳng như vậy."
Hồi lâu sau, anh nghe thấy giọng nói yếu ớt như muỗi kêu của đối phương: "Vâng…"
Anh cả nhìn Lục Yến Trạch trước mặt như con chim cút, không, bây giờ nên gọi cậu là Ôn Gia Nhiên.
Thật đúng là có hơi không quen…
Anh từ từ thở ra một hơi, vẫn là quyết định hôm nay trước tiên không hỏi nhiều như vậy, để đề phòng gây ra gánh nặng tâm lý quá lớn cho đối phương, điều này không tốt cho bệnh của cậu.
Bàn tay to nhẹ nhàng vỗ vai Ôn Gia Nhiên, anh trầm giọng nói: "Em về nghỉ ngơi trước đi."
Ôn Gia Nhiên như được đại xá, cậu đột ngột đứng dậy, vội vã vứt lại một câu: "Anh cả tạm biệt." liền chạy ra ngoài.
"Khoan đã."
Anh cả bỗng nghĩ đến điều gì đó, một tay nắm lấy cánh tay của Ôn Gia Nhiên đang sắp sửa chạy ra ngoài, sau đó hỏi: "Có cần chuẩn bị cho em một phòng mới không?"
"Hả? Phòng mới?"
Ôn Gia Nhiên nghi hoặc hỏi lại, trong đầu đã vang lên giọng nói bực bội của Lục Yến Trạch: "Từ chối anh ta."
"Ừm, dù sao các em cũng coi như là hai người, lẽ ra nên có phòng riêng của mình chứ."
Anh cả cũng không nắm chắc được suy nghĩ của loại người như họ, chỉ có thể xác nhận trước với họ, sau đó liền thấy thiếu niên đối diện lắc đầu như trống bỏi: "Không cần không cần, chúng em ở quen rồi."
Nói xong, cậu còn cười gượng một cái, anh cả lúc này mới buông tay, hỏi một câu không đầu không đuôi: "Có phải em thích quần áo màu vàng không?"
Mắt đối phương lập tức trợn to: "Sao anh biết?"
Hóa ra là như vậy.
Anh cả cười cười: "Không có gì, chỉ là có một lần tình cờ ở trong phòng Tiểu Trạch, nhìn thấy trong tủ quần áo của em ấy nhét đầy quần áo màu vàng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!