Chương 33: (Vô Đề)

Người đến mang một cặp kính gọng vàng, mặc một bộ vest thẳng thớm, đứng ở cửa ôn văn nhã nhặn nói: "Chào các cậu."

Những người trong phòng riêng nhìn nhau, hết người này đến người khác đều mím môi không nói gì.

Người đến là anh cả nhà họ Lục.

Trong giới của họ, anh vẫn luôn thuộc về sự tồn tại của đứa trẻ nhà người ta, đừng nhìn vẻ ngoài ôn văn nhã nhặn của anh, những việc làm sau lưng còn tàn nhẫn hơn trò chơi gia đình của đám trẻ con như họ nhiều.

Vẻ mặt anh cả nhàn nhạt, trên mặt mang theo nụ cười không chạm đến đáy mắt, ôn tồn nói: "Các cậu định đánh ai?"

Mấy người vừa đứng dậy đồng loạt lùi về sau mấy bước, để lộ ra Phó Minh Đường sau lưng họ.

Phó Minh Đường cũng có hơi hoảng, anh cúi đầu không nói gì.

Anh cả cũng không làm khó anh, ánh mắt anh rơi trên người Lục Yến An đang đứng phía sau, hơi bất ngờ: "An An cũng ở đây à."

Lục Yến An sớm đã nhìn rõ người đến là ai, liền đột ngột đẩy Thôi Văn Chu ra khỏi người mình, khiến đối phương có hơi không vui "chậc" một tiếng, nhưng may mà không có hành động gì quá đáng.

Cậu ta ngoan ngoãn mím môi cười: "Anh cả."

Anh cả gật đầu, sau đó thu hồi tầm mắt, anh trầm mặt nói với Lục Yến Trạch: "Về nhà với anh."

Lần này những người có mặt không một ai dám cản.

Trên xe về nhà, anh cả vẫn luôn không nói gì, Lục Yến Trạch nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, câu được câu chăng trò chuyện với Ôn Gia Nhiên.

"Anh cả có phải giận rồi không?"

Ôn Gia Nhiên hỏi rất cẩn thận.

"Không cần quan tâm đến anh ta, ai biết anh ta giận cái gì?"

"Nhưng mà…"

Lục Yến Trạch không thích cậu cứ mãi nhắc đến người khác, anh khéo léo chuyển chủ đề: "Nhiên Nhiên có thể nói cho tôi biết, trước đó tại sao đột nhiên lại không đi nữa không?"

Ôn Gia Nhiên nghĩ đến nhiệm vụ của mình, cậu chậm rãi giải thích: "Anh không thấy Lục Yến An rất kỳ lạ sao?"

"Hửm?"

Ôn Gia Nhiên cũng không biết Lục Yến An kỳ lạ ở đâu, cậu cứng đầu nói: "Hành vi vẫn luôn nhằm vào anh của cậu ta rất kỳ lạ, theo lý mà nói, anh về nhà rồi, cậu ta là đứa trẻ bị bế nhầm, lẽ ra nên có quan hệ tốt với anh, sợ mình bị đổi lại mới phải, nhưng cậu ta ngược lại cứ nhằm vào anh mãi, ra vẻ muốn đuổi anh đi…"

Ôn Gia Nhiên càng nói càng cảm thấy giống thật: "Trừ phi, trên người cậu ta có bí mật lớn hơn, hơn nữa bí mật này còn có liên quan đến anh, cho nên cậu ta mới trăm phương ngàn kế muốn đuổi anh đi, để đề phòng bí mật này bị phát hiện!"

"Cho nên?"

"Cho nên chúng ta phải điều tra sự thật!"

Ôn Gia Nhiên nói rất chính nghĩa, Lục Yến Trạch không biết tại sao cậu cứ mãi gây khó dễ với Lục Yến An, nhưng vẫn thuận theo ý cậu nói: "Được."

Trong xe lại yên tĩnh trở lại, Lục Yến Trạch dựa vào đó, trong đầu không biết tại sao lại nghĩ đến hình ảnh Thôi Văn Chu ôm eo Lục Yến An.

Giữa đàn ông với đàn ông…

Sẽ như thế nào?

Anh nhớ Ôn Gia Nhiên từng nói mình rất trắng, mắt màu xanh lam, tóc màu hạt dẻ…

Suy nghĩ của Lục Yến Trạch dần dần bay xa, một thiếu niên trắng đến chói mắt từ từ xuất hiện trong đầu anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!