"Ôn Gia Nhiên" vốn dĩ là nghe lời anh mình, qua đây nói chuyện với Lục Yến Trạch, nhưng bây giờ cũng không còn tâm tư nói chuyện nữa, lịch sự cười với đối phương một cái, liền vội vã đứng dậy, đi về phía đám người kia.
Lục Yến Trạch nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cậu ta, cảm thấy đối phương khá có một loại cảm giác chạy trối chết, anh tâm trạng khá tốt lấy điện thoại ra lần nữa, thành thạo tìm đến hộp thoại của Trần Vọng.
[Lục Yến Trạch: 1111111111111111]
Sau đó không đợi đối phương trả lời, đóng hộp thoại, chặn, một mạch xong xuôi, khiến Ôn Gia Nhiên xem mà trầm trồ.
Cậu do dự nói: "Lần trước tôi đã muốn hỏi, anh đây là?"
"Một cách để biểu đạt sự vui mừng, Trần Vọng sẽ hiểu thôi."
Lục Yến Trạch hùng hồn nói.
Ôn Gia Nhiên: "……"
Phó Minh Đường và những người khác không để Lục Yến Trạch họ đợi quá lâu, rất nhanh, một đám người liền từ phía bên kia hùng hổ đi tới, vây kín Lục Yến Trạch.
Bartender đang pha rượu ở góc phòng cũng không nhịn được mà tay run lên, trong đầu đã bắt đầu đấu tranh tư tưởng.
Nếu đám đại thiếu gia này đánh nhau, mình có nên báo cảnh sát hay không?
Lục Yến Trạch ngược lại bình tĩnh hơn nhiều, anh nhấc mí mắt lên nhìn người trước mặt: "Cậu lại giở trò gì?"
Phó Minh Đường hất cằm, đặt mạnh thứ trong tay lên bàn: "Đến chơi cái này."
Ôn Gia Nhiên thuận theo tầm mắt của Lục Yến Trạch nhìn qua, phát hiện đó là một bộ bài, trên đó viết mấy chữ lớn rõ mồn một.
"Nói thật hay mạo hiểm."
Hai người hiếm thấy mà im lặng.
Luật chơi rất đơn giản, chai rượu trên bàn quay đến ai thì người đó sẽ rút nói thật hoặc mạo hiểm.
Mấy vòng đầu đều diễn ra rất bình thường, đến sau đó, có lẽ là chai rượu mãi không quay đến Lục Yến Trạch, Phó Minh Đường trông có vẻ hơi sốt ruột, trên trán thậm chí còn rịn ra chút mồ hôi.
Điều này hoàn toàn khác với những cậu ấm con nhà giàu trong tiểu thuyết mà Ôn Gia Nhiên từng đọc, trong ấn tượng của cậu, đám người này bắt nạt người khác không phải nên lợi dụng thế lực gia tộc để đàn áp đối thủ, hoặc sau lưng ngáng chân, thậm chí trực tiếp ra tay đánh người sao.
Tóm lại trong tiểu thuyết mà Ôn Gia Nhiên đọc, giữa các cậu ấm nhà giàu phần nhiều sẽ ở những dịp xã giao cố tình gây ra sự khó xử, hoặc sau lưng tung tin đồn, khiến đối phương không ngóc đầu lên được trong giới, chứ không phải như bây giờ…
Ôn Gia Nhiên muốn nói lại thôi.
Cái cách định dựa vào trò chơi để bắt nạt người khác này đã đủ ngu ngốc, không ngờ còn có thể ngu ngốc hơn, đó chính là bọn họ căn bản không có nắm chắc chai rượu sẽ quay đến Lục Yến Trạch.
Nhìn mấy người đối diện liên tục trúng chiêu, tự khiến cho mình vô cùng thảm hại, Ôn Gia Nhiên chân thành khen ngợi anh họ của mình, quả nhiên dù ở thế giới nào, đầu óc của anh ta cũng không được lanh lợi cho lắm.
Trò chơi không biết đã diễn ra bao nhiêu vòng, những người có mặt đều đã bị quay trúng, duy chỉ có không quay đến Lục Yến Trạch, anh cười khẩy một tiếng: "Hay là thôi đi."
"Không được!"
Giọng Phó Minh Đường thoáng chốc cao lên, anh cắn răng, mắt cũng đỏ lên, xem ra hôm nay không quay trúng Lục Yến Trạch thì nhất định không chịu bỏ cuộc.
Lục Yến Trạch đã sớm muốn kết thúc màn kịch này, chỉ là vẫn luôn nể mặt Ôn Gia Nhiên mới ở đây kiên trì lâu như vậy, anh hỏi trong lòng: "Chúng ta có thể đi được chưa?"
Ôn Gia Nhiên khẽ do dự, nói thật, cậu vốn dĩ ở lại là muốn quan sát Thôi Văn Chu một chút, kết quả phát hiện tên này ngoài việc dính lấy Lục Yến An ra thì ngay cả một câu cũng không nói.
Thay vì nói anh ta đến chơi, thì đúng hơn nên nói anh ta đến để chống lưng cho Lục Yến An.
Chuyện Lục Yến An bị gạch tên khỏi Lục gia, người trong giới đều biết rõ trong lòng, trong tình huống này còn có thể dẫn cậu ta đi chơi, không ngoài hai loại người, một là muốn xem trò cười của cậu ta, một là thật lòng coi cậu ta là bạn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!