Chương 26: (Vô Đề)

Anh cố gắng tỏ ra bình tĩnh, từ cổ họng nặn ra một tiếng "ừm".

"Cái đó… cái đó sao anh lại ở trong bệnh viện vậy?"

Thiếu niên hỏi rất cẩn thận, sợ nghe phải câu trả lời mình không muốn.

"Không sao."

Giọng Lục Yến Trạch rất nhẹ, mang theo một tia khàn khàn, anh cố gắng để bản thân trông bình tĩnh, không muốn để thiếu niên lo lắng cho anh.

"Vẫn là vì chuyện lần trước."

Ôn Gia Nhiên đương nhiên biết là chuyện gì, cậu không nhịn được nói: "Có phải họ sẽ nhốt anh ở đây không?"

Cậu trước đây đã từng đi bệnh viện tâm thần một lần, những người ở đó có người bị trói trên giường, có người bị nhốt trong phòng đập cửa, điều này khiến lòng Ôn Gia Nhiên bắt đầu bất an.

"Cậu nghĩ gì vậy?"

Lục Yến Trạch khẽ cười, Ôn Gia Nhiên ở trong cùng một cơ thể với anh không nhìn rõ được vẻ mặt của anh, cậu cũng cảm thấy mình nghĩ quá nhiều, Lục gia gia sản lớn như vậy sao có thể vứt Lục Yến Trạch vào bệnh viện tâm thần được?

Cậu thở phào nhẹ nhõm, giọng nói cũng vui vẻ lên không ít: "Vậy thì tốt, tôi… tôi chỉ là hơi lo lắng thôi."

Lục Yến Trạch không nói gì, anh cụp mắt xuống nhìn chằm chằm mặt đất không biết đang nghĩ gì, Ôn Gia Nhiên vốn định hỏi anh, ngày đó sau khi cậu rời đi, sau đó đã xảy ra chuyện gì.

Cậu gọi Lục Yến Trạch hai tiếng, đối phương đều không có phản ứng.

Ôn Gia Nhiên bỗng nhiên cảm thấy không khí có hơi lúng túng.

Lục Yến Trạch không phải là miệng không nói, trong lòng lại trách cậu chứ…

Nếu không phải tại cậu, anh cũng sẽ không bị đưa đến bệnh viện tâm thần.

Ôn Gia Nhiên càng nghĩ càng nghẹn lòng, thậm chí còn có hơi ấm ức, cậu lặng lẽ ngậm miệng lại, không lên tiếng nữa.

"Nhiên Nhiên…"

Ngay lúc Ôn Gia Nhiên đang một mình hờn dỗi, giọng của Lục Yến Trạch bỗng vang lên.

Cậu buồn bực "ừm" một tiếng: "Sao vậy?"

Tay trái của Lục Yến Trạch siết chặt tay phải, gân xanh trên cánh tay nổi lên, nhưng vẻ mặt anh rất tĩnh lặng, giọng điệu chậm rãi nói.

"Sau này cậu đừng rời xa tôi nữa."

Tim Ôn Gia Nhiên khẽ run lên, cậu vô thức tưởng rằng Lục Yến Trạch đã phát hiện ra mình là khách đến từ thế giới khác, chứ không phải là nhân cách phụ mà anh nói, cậu có hơi hoảng loạn nói: "Anh nói gì vậy?"

Lục Yến Trạch nhìn xuống mặt đất, ở đó có một vũng nước nhỏ không biết là của ai làm đổ.

Qua vũng nước, anh nhìn thấy khuôn mặt của mình.

Một khuôn mặt giả tạo, mang theo nụ cười ôn hòa.

Anh cũng không biết mình làm sao nữa, rõ ràng Ôn Gia Nhiên xuất hiện trong cuộc đời anh cũng không lâu, nhưng cảm xúc của anh luôn dễ dàng bị đối phương chi phối.

Trong mấy ngày cậu biến mất, Lục Yến Trạch cảm thấy trái tim mình mỗi giây mỗi phút đều đang phải chịu đựng sự dày vò, anh luôn một mặt tự an ủi mình rằng Ôn Gia Nhiên sẽ xuất hiện, một mặt thì không nhịn được mà nghĩ, lỡ như cậu rời đi thì sao? Sẽ không bao giờ xuất hiện nữa thì sao?

Nỗi sợ hãi này khiến anh trở nên ngày càng lo lắng, thậm chí có chút cố chấp.

Nhưng may mà, Ôn Gia Nhiên đã xuất hiện trở lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!