Ôn Gia Nhiên đột ngột ngồi bật dậy từ trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu trắng bệch, quần áo trên người đều bị mồ hôi làm cho ướt đẫm.
Cơ thể cậu vẫn không tự chủ được mà run rẩy, kéo theo đó răng cũng va vào nhau, phát ra tiếng "lách cách", tim đập dồn dập như trống trận.
Ôn Gia Nhiên hít sâu mấy lần, miễn cưỡng để bản thân bình tĩnh lại.
[Hệ thống! Hệ thống!]
Cậu lo lắng gọi trong lòng, may mà lần này hệ thống không giả chết nữa, giọng máy móc quen thuộc truyền đến.
[Tôi đây.]
[Tôi ở bên đó đã chết chưa?]
[Chưa.]
Ôn Gia Nhiên thoáng chốc thở hắt ra một hơi, cơ thể mềm nhũn nằm ngửa trên giường.
Chưa chết là tốt.
Nếu thật sự liên lụy đến Lục Yến Trạch chết cùng cậu, Ôn Gia Nhiên cảm thấy cả đời này mình có lẽ cũng không sống tốt được.
Cậu không nói gì nữa, chỉ nằm trên giường, hai mắt im lặng nhìn lên trần nhà, cậu đang chờ nhịp tim của mình dần dần bình ổn lại.
Không biết đã qua bao lâu, Ôn Gia Nhiên hỏi tiếp.
[Lục Yến Trạch sau đó thế nào rồi?]
[Chưa chết.]
Ôn Gia Nhiên: "……"
Nói thêm vài chữ có chết không?
Cậu nghĩ nghĩ rồi lại hỏi: "Tại sao bên đó lại có người giống hệt anh họ tôi vậy?"
Hệ thống không trả lời, Ôn Gia Nhiên cứ thế im lặng chờ đợi, mãi đến khi cậu cũng có hơi mất kiên nhẫn, hệ thống mới lạnh lùng trả lời.
[Bên đó là thế giới ảo trong sách, đôi khi sẽ chọn dùng dung mạo của nhân vật trong thế giới thực để đưa vào đó đóng vai NPC, ký chủ có thể yên tâm, người đó không có bất kỳ liên quan nào với người trong thế giới thực.]
Ôn Gia Nhiên nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không có bằng chứng để phản bác, cậu từ từ ngồi dậy, trong ký túc xá yên tĩnh, bạn cùng phòng đều không có ở đây.
Cậu nhíu mày, cầm điện thoại lên xem, sau đó phát ra một tiếng kêu than: "Lớp học 8 giờ sáng của tôi!"
Cậu vội vàng bò dậy từ trên giường, tay chân luống cuống thay xong quần áo liền xông ra ngoài.
May mà miễn cưỡng đuổi kịp, Ôn Gia Nhiên thở hổn hển ngồi xuống, gạt những chuyện ngoài học tập ra sau đầu, chìm đắm trong biển kiến thức.
Đương nhiên…
Điều đó là không thể.
Cả một ngày, Ôn Gia Nhiên đều tâm thần bất an, cậu đang nghĩ đến sự kiện đuối nước suýt nữa đã cướp đi mạng sống của cậu, lần này Lục Yến An chính là trước mặt bao nhiêu người đẩy cậu xuống, cũng không biết sẽ bị trừng phạt thế nào, ba Lục mẹ Lục chắc là không có lý do gì để bao che cho cậu ta nữa nhỉ.
Cậu thầm nghĩ.
Chỉ là…
Ôn Gia Nhiên nghĩ đến một chuyện quan trọng nhất, tốc độ dòng chảy ở hai bên của họ không giống nhau, ở đây một ngày, bên đó đã qua 15 ngày.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!