Chương 24: (Vô Đề)

"An An!" Mẹ Lục kinh hãi hét lớn, nước mắt bà lập tức tuôn trào: "Nó lên cơn đau tim rồi, mau, mau gọi xe cứu thương!"

Anh cả anh hai lúc này cũng không còn để ý đến Lục Yến Trạch nữa, hai người lũ lượt chạy đến bên cạnh Lục Yến An kiểm tra tình hình, cùng lúc đó đã có bác sĩ gia đình chạy tới cấp cứu cho Lục Yến An.

Ba Lục thở dài một hơi nặng nề, cả người trông già đi không ít, ông lần lượt tiễn khách khứa ra về.

Thạch Tòng Thuận, Tào Tả Thần và Lý Diệu ba người nhìn nhau, không ai trong số họ ngờ rằng sự việc lại trở thành cục diện như hiện tại, nhất thời đi cũng không phải không đi cũng không xong, cuối cùng vẫn là Thạch Tòng Thuận quyết định, tiếp theo là chuyện nhà của người ta, họ ở lại đây cũng không hay, trước tiên cứ về trường rồi tính.

Đợi đến khi người ngoài đã đi hết sạch.

Anh cả đứng dậy, anh có hơi bực bội từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, cũng không châm lửa, cứ thế kẹp trong lòng bàn tay, sau đó anh đi đến bên cạnh Lục Yến Trạch vẻ mặt lạnh nhạt.

"Giải thích."

Gân xanh trên trán anh nổi lên, không khó để tưởng tượng lúc này anh rốt cuộc đã dùng nghị lực gì để đè nén cơn thịnh nộ.

Lục Yến Trạch lạnh lùng nhìn anh: "Giải thích cái gì?"

Tay anh cả vô thức siết chặt, vò nát điếu thuốc đáng thương trong lòng bàn tay, anh hít sâu một hơi nói: "An An suýt nữa thì đã chết, em ấy bị bệnh tim rất nặng."

Lục Yến Trạch nhìn chằm chằm anh: "Tôi cũng suýt nữa thì đã chết."

Nói xong, khóe miệng Lục Yến Trạch khẽ nhếch lên: "Hơn nữa, cậu ta chết không phải là vừa hay sao?"

Nhìn xe cứu thương và bác sĩ vội vã chạy đến ở không xa, Lục Yến Trạch tiếc nuối thở dài một hơi, nửa khuôn mặt anh một nửa dưới ánh đèn, một nửa ẩn trong bóng tối.

Giữa sự giao thoa của ánh sáng và bóng tối, anh cả nghe thấy Lục Yến Trạch khẽ nói: "Đến nhanh thật, đáng tiếc."

Lục Yến Trạch bị cấm túc, bên trường học đã xin nghỉ mấy ngày, anh cả cho mấy người bảo vệ thay phiên nhau canh giữ ở cửa phòng Lục Yến Trạch, không cho phép anh ra khỏi phòng này.

Lục Yến Trạch đã từng từ cửa sổ nhìn xuống, đối với anh độ cao này không là gì cả, nếu anh muốn chạy trốn bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi từ cửa sổ, nhưng bây giờ anh cũng không có tâm tư đó.

Bởi vì Ôn Gia Nhiên biến mất rồi.

Cậu như biến mất khỏi cơ thể Lục Yến Trạch, bất kể Lục Yến Trạch gọi thế nào, làm thế nào, đều không có một chút phản hồi.

Giống hệt như tình hình cậu biến mất lần trước.

Lục Yến Trạch học theo cách làm trước đó, viết lên giấy từng câu từng câu.

Tôi là Ôn Gia Nhiên.

Tôi là Ôn Gia Nhiên.

Tôi là Ôn Gia Nhiên.

Giấy viết hết tờ này đến tờ khác, Lục Yến Trạch cảm thấy ngón tay mài đến đau rát, nhưng không có tác dụng.

Ôn Gia Nhiên như đã biến mất khỏi cuộc đời anh.

Nhưng trải qua lần trước, Lục Yến Trạch vẫn miễn cưỡng có thể giữ bình tĩnh, anh nhớ lần trước Nhiên Nhiên biến mất mười mấy ngày thì xuất hiện, lần này có phải cũng như vậy không?

Anh l**m l**m răng hàm trong, lặng lẽ tính toán thời gian.

Lần cấm túc này không kéo dài bao lâu, chỉ chừng ba bốn ngày, anh cả trở về biệt thự, khoảnh khắc mở cửa phòng Lục Yến Trạch, anh kinh ngạc trợn tròn mắt.

Chỉ thấy trên sàn nhà trong phòng đâu đâu cũng là những tờ giấy bị xé nát tơi bời.

Anh cúi người nhặt lên một tờ xem thử, chỉ thấy trên đó viết đầy mấy chữ: Tôi là Ôn Gia Nhiên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!