"Con nói cái gì?!" Ba Lục đột ngột đứng dậy nhìn về phía Lục Yến An.
Lục Yến An sắc mặt tái nhợt lùi lại một bước, sau đó hít sâu một hơi, miễn cưỡng nặn ra nụ cười: "Ba, mẹ, thật sự không phải con nói bậy…"
Cậu ta đem những chuyện phát hiện ra ở trường lần lượt kể cho họ nghe, cậu ta càng nói càng kích động, cứ như thể thật sự đã phát hiện ra bí mật động trời gì đó.
Nói đến cuối cùng, Lục Yến An cũng nhận ra mình dường như có hơi thất thố, cậu ta l**m l**m môi, kéo cả anh hai xuống nước: "Không tin hai người hỏi anh hai đi, anh hai chiều nay đã đi cùng con."
Ánh mắt của mọi người đồng loạt đổ dồn về phía anh hai vừa mới đặt một chân lên bậc thang.
Anh hai: "……"
Anh ngượng ngùng cười cười, trong lòng kêu than: Thôi toang.
Anh thật sự không ngờ Lục Yến An lại đem chuyện hoàn toàn không có chứng cứ này ra nói công khai.
Chiều nay sau khi đi ra ngoài một chuyến cùng An An trở về, trong lòng anh đã rất rõ ràng, "chứng cứ" mà An An nói, thật ra căn bản không đứng vững.
Đó chỉ là một tờ giấy có viết chữ.
Tuy rằng người bình thường chắc sẽ không viết tôi là xxx, lại còn viết nhiều như vậy.
Nhưng điều đó cũng không thể chứng minh Lục Yến Trạch có bệnh được, lỡ như người ta chính là thích viết thì sao? Lỡ như tờ giấy đó căn bản không phải của cậu ta, chỉ là bị cậu ta cất trong túi thì sao?
Có quá nhiều khả năng.
Cho nên anh căn bản không coi chuyện này ra gì, thậm chí không định nói cho ba mẹ biết.
Không ngờ…
Trời muốn diệt anh mà.
Sắc mặt mẹ Lục khó coi vô cùng: "Anh hai, con nói đi."
Anh hai thu chân về, liếc nhìn mấy người có mặt, do do dự dự nói: "Cái đó… thật ra…"
Anh cả mất kiên nhẫn rồi: "Đừng có ấp a ấp úng, mau nói chuyện đi."
Anh hai nhắm mắt làm liều nói: "Thật ra con cũng không chắc, có thể là con và An An nhìn nhầm."
Lục Yến An không thể tin được mà nhìn anh hai, anh hai có hơi chột dạ, anh vậy mà lại nảy sinh cảm giác mình là một kẻ phản bội, anh vội vàng lắc đầu, xua đi cảm giác này khỏi đầu óc.
Ba Lục im lặng một lúc, đăm chiêu quét mắt một vòng qua hai người, sau đó nghiêm nghị nói: "An An, có những lời không thể nói bừa được, một khi truyền ra ngoài, sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của Tiểu Trạch."
Lục Yến An cúi đầu, lí nhí muốn nói gì đó, liền bị anh hai cao giọng ngắt lời.
"Ba, ba cũng đừng trách An An, lúc đó sau khi An An phát hiện ra chuyện này chỉ cảm thấy kỳ lạ, liền gọi điện thoại cho con, con lúc đó không phải đang nghĩ nó trước đây sống không tốt như vậy, lỡ như… lỡ như nó thật sự xảy ra vấn đề gì, chúng ta cũng sớm tìm cách giải quyết."
Anh hai dừng một chút bổ sung: "Là con đề nghị cùng đi xem, An An chỉ đi cùng con thôi."
Anh cả và ba Lục nhìn nhau, hai người đều không nói gì, người khác họ không rõ, tính cách của anh hai họ còn không rõ sao?
Cậu ta căn bản không nghĩ ra được chuyện phải đích thân đi xem Yến Trạch.
Ánh mắt ẩn ý rơi trên người Lục Yến An, thân thể cậu ta cứng đờ, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ cơ thể không ngẩng đầu lên nhìn, cậu ta siết chặt nắm đấm, cố gắng giữ bình tĩnh.
Hơi thở của cậu ta bắt đầu trở nên dồn dập, tim cũng đập rất mạnh.
Không được hoảng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!