"Em em em……. em và cậu ta buổi tối ngủ như thế này à?!"
Lục Yến Tu vén chăn của mình lên, hoảng hốt nhìn Ôn Gia Nhiên.
Ôn Gia Nhiên: "……"
Cậu thở dài một hơi, bình tĩnh như đang miêu tả một chuyện nhỏ: "Cậu ấy sợ lạnh, tôi giúp cậu ấy làm ấm giường."
Lục Yến Tu: "……"
Anh im lặng nửa ngày, bỗng nhiên trịnh trọng nói: "Ôn Gia Nhiên."
"Hở?"
"Cậu có cảm thấy tôi bị ngu không? Bây giờ là mùa hè."
Ôn Gia Nhiên chớp chớp mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên, giọng điệu vẫn bình tĩnh: "Mùa hè cũng sẽ đạp chăn mà."
Lục Yến Tu há miệng, định nói gì đó, nhưng phát hiện mình hoàn toàn không nói nên lời.
Lục Yến Trạch ở bên cạnh im lặng trở mình, mặt không đỏ tim không đập "ừ" một tiếng.
Lục Yến Tu hít một hơi thật sâu, anh mạnh mẽ nhảy xuống giường, ôm chăn lao ra ngoài: "Tôi về phòng mình ngủ, hai người các cậu tiếp tục sưởi đi."
Cửa "rầm" một tiếng đóng lại.
Trong nhà một lần nữa yên tĩnh.
Ôn Gia Nhiên và Lục Yến Trạch nhìn nhau, hai người bật cười.
Chỉ là sự yên tĩnh này không kéo dài được bao lâu, chưa được hai ba phút, Lục Yến Tu lại ôm chăn lề mề đi vào, anh mặt mày xị xuống, không nói một lời, im lặng vòng đến phía trong cùng của giường, leo lên.
Anh im lặng nằm ở bên phải của Ôn Gia Nhiên, im lặng kéo chăn lên đến dưới cổ khẽ nói: "Tôi cũng muốn nghe."
Ôn Gia Nhiên nằm ở giữa, bên trái Lục Yến Trạch, bên phải Lục Yến Tu.
Cậu chớp chớp mắt, cố ý hỏi: "Nghe gì?"
Lục Yến Tu không nói gì, anh im lặng trở mình, đối mặt với họ vội vàng nói: "Nói đi nói đi."
Lục Yến Trạch nhíu mày, ánh mắt rơi trên mặt Lục Yến Tu, trong lòng không hiểu sao không thoải mái cho lắm.
Anh vô thức đặt tay lên eo Ôn Gia Nhiên, nhẹ nhàng kéo người về phía mình.
Ôn Gia Nhiên không nhận ra, cậu chỉ thuận theo lực của Lục Yến Trạch mà cử động, tìm một tư thế thoải mái hơn, mắt sáng lấp lánh nhìn Lục Yến Trạch: "Tôi cũng muốn nghe, tại sao cậu lại cảm thấy khó chịu?"
Lục Yến Trạch mím môi, giọng nói ủ rũ: "Cặp cha mẹ ruột kia của cậu ta không phải là người tốt, tôi lúc nhỏ……"
Anh nuốt những lời sau đó một cách ngập ngừng, nói tiếp: "Tôi lúc nhỏ không hiểu, không biết tại sao tôi đến, cậu ta lại đi, nhưng bây giờ tôi lớn rồi……"
Anh liều một phen, trực tiếp nói: "Trước đây đi ngang qua đó, tôi không gặp cậu ta, cảm thấy cũng ổn, nhưng hôm nay anh gặp cậu ta, tôi đột nhiên cảm thấy cậu ta khá đáng thương."
Ôn Gia Nhiên nhẹ nhàng nắm lấy tay Lục Yến Trạch, cậu rất nghiêm túc nói: "Nhưng những điều này không phải là lỗi của cậu, đó vốn dĩ là cuộc sống của cậu ta, hai người chỉ là trở về vị trí của mình, hơn nữa……"
Ôn Gia Nhiên có hơi do dự, Lục Yến Tu thì vẫn không nói gì, bàn tay giấu dưới chăn lén lút nắm chặt lại.
Lục Yến Trạch nghiêng đầu nhìn gò má của Ôn Gia Nhiên,
Trên má của thiếu niên, mang theo chút màu đỏ, bộ đồ ngủ vốn đã hơi lỏng lẻo, cổ áo sớm đã không biết lỏng lẻo đến đâu, làn da trắng đến chói mắt, không biết tại sao, Lục Yến Trạch bỗng cảm thấy hơi nóng, nhịp tim cũng nhanh hơn mấy phần, toàn thân đều ngứa ngáy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!