Ánh nắng nóng bỏng nướng mặt đất đến nóng ran, trong không khí cũng lan tỏa hơi nóng, tiếng ve kêu không ngớt, khiến lòng người bực bội.
Bốn thiếu niên mặc đồng phục màu xanh trắng đi trong con hẻm, thiếu niên tóc đen mắt đen đi đầu, tóc mái trước trán bị mồ hôi làm ướt, dính chặt trên trán, anh trông vô cùng không kiên nhẫn, không ngừng dùng tay vẫy vẫy, cố gắng quạt cho mình một chút gió mát.
Thiếu niên sau lưng anh vừa đi vừa cầm điện thoại chơi game, vẻ mặt chuyên chú, ánh nắng quá chói, hình ảnh trên màn hình có hơi mơ hồ, anh phải nheo mắt lại, miệng lẩm bẩm không biết đang nói gì.
Lục Yến Tu sắp nóng chết đi được, anh chỉ cảm thấy trong lòng như có một ngọn lửa đang cháy, điều này khiến anh bực bội, anh mạnh mẽ dừng bước, quay đầu hét to: "Lục Yến Trạch, tại sao trong cái ngày nóng như thế này chúng ta lại phải……"
Giọng nói của anh thoáng chốc ngưng bặt, không thể tin được mà nhìn hai người ở cuối hàng.
Thiếu niên mắt xanh im lặng đi ở cuối hàng, cho dù là trong thời tiết nóng nực như vậy, da cậu cũng trắng đến chói mắt, giống như chưa từng bị mặt trời chiếu qua.
Cậu trông cũng khá nóng, trên chóp mũi rịn ra những giọt mồ hôi, nhưng so với Lục Yến Tu, tình cảnh của cậu đã tốt hơn rất nhiều.
Bởi vì bên cạnh cậu có một thiếu niên giống hệt Lục Yến Tu đang đứng.
Là em trai sinh đôi của anh, Lục Yến Trạch.
Anh một tay cầm một chiếc ô, mặt không biểu cảm liếc nhìn Lục Yến Tu một cái, liền dời tầm mắt, ánh mắt rơi trên người Ôn Gia Nhiên, trong ánh mắt mang theo một tia dịu dàng mà chính mình cũng không nhận ra.
Anh cẩn thận điều chỉnh góc của chiếc ô, đảm bảo ánh nắng không chiếu thẳng vào mặt Ôn Gia Nhiên, Ôn Gia Nhiên bị ánh mắt kinh ngạc của Lục Yến Tu nhìn đến hơi ngại ngùng, cậu vội vàng đưa tay ra muốn nhận lấy chiếc ô, liền bị Lục Yến Trạch né đi.
"Để tôi là được rồi."
Lục Yến Trạch nói xong, kế đến liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Ôn Gia Nhiên, nghĩ nghĩ, từ trong chiếc túi sau lưng lôi ra một chiếc quạt điện nhỏ đưa qua: "Cậu dùng cái này thổi sẽ mát hơn một chút."
Đầu ngón tay của Ôn Gia Nhiên cử động, không tiện nhận, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: "Không sao đâu."
Lục Yến Trạch không nói gì nữa, chỉ im lặng bật quạt lên, điều chỉnh số hai, sau đó đặt vào tay Ôn Gia Nhiên.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo chút mát mẻ.
Mà Lâm Nhiên ở phía trước họ, căn bản không nhận ra Lục Yến Tu đã dừng bước, cậu ta suýt chút nữa thì đâm sầm vào, thế là không vui cho lắm muốn hỏi anh sao không đi nữa, vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Lục Yến Tu đang nhìn chằm chằm phía sau mình, cậu ta nghi ngờ quay đầu lại nhìn.
Sau đó……
Cậu ta có hơi cạn lời thu hồi tầm mắt, đưa tay huơ huơ trước mắt Lục Yến Tu: "Sao vậy? Cũng không phải một hai lần, đáng để thiếu gia nhà ngài nhìn như vậy sao? Làm Gia Nhiên nhà chúng tôi ngại rồi."
Lâm Nhiên sớm đã đối với những chuyện này không còn thấy lạ nữa, lúc tiểu học Lục Yến Trạch chính là bộ dạng bà mẹ già, mỗi ngày giúp Ôn Gia Nhiên mang cặp sách, mang đồ ăn vặt, che ô, đưa nước không thiếu thứ gì.
Thậm chí ngay cả dây giày của Ôn Gia Nhiên bị lỏng, anh cũng có thể ngay lập tức ngồi xổm xuống buộc lại.
Hình như có ai sẽ giành với anh vậy……
Thời gian trôi qua, Lâm Nhiên đối với chuyện này sớm đã quen thuộc.
Lục Yến Tu không nhịn được mà bĩu môi: "Chậc, vừa che ô vừa đưa quạt, không biết còn tưởng là……"
Anh mạnh mẽ dừng lời, chỉ cảm thấy trong lòng kỳ lạ, Lục Yến Tu không nhịn được quay đầu lại nhìn thêm cái nữa.
Đối diện là đôi mắt đen láy không biểu cảm của Lục Yến Trạch.
Lục Yến Tu: "……"
Anh im lặng thu tầm mắt, miệng phàn nàn: "Theo anh thấy, em không bằng đón ông nội kia của em đến nhà chúng ta ở đi, trong nhà nhiều phòng như vậy, còn có thể thiếu chỗ cho ông ấy ở sao? Như vậy chúng ta cũng không cần cách mấy ngày lại đến đây một chuyến."
Anh nói xong vạch cánh tay mình ra tố cáo: "Anh đã bị rám nắng rồi."
Lục Yến Trạch nghĩ nghĩ, không nói gì, tiếp tục chuyên chú che ô cho Ôn Gia Nhiên, Ôn Gia Nhiên cúi đầu cười cười, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!