Chương 9: (Vô Đề)

Quý Minh Trần vô tình liếc nhìn cuốn sổ trên tay cô, vừa hay liếc thấy cái tên Thẩm Dật Xuyên.

Anh cụp mắt xuống, giọng điệu lười biếng, khi nói chuyện bên tai cô lại có vẻ ung dung và thân mật:

"Tôi muốn hỏi, cô không ngủ mà làm gì vậy?"

Ôn Dao khép cuốn sổ lại, nhỏ giọng nói:

"Không ngủ được, tôi... viết nhật ký."

Quý Minh Trần cong môi cười, nhưng ánh mắt lại đen láy sâu thẳm:

"Có phải cô đang thất vọng không..."

Cái gì? Ôn Dao khó hiểu nhìn anh, dung nhan người đàn ông được ánh trăng chiếu rọi nửa sáng nửa tối, đẹp như yêu ma quỷ quái từ đâu bay tới.

"Thất vọng... người cứu cô không phải là Thẩm Dật Xuyên mà là tôi." Quý Minh Trần lại nằm ngửa ra chỗ cũ, yết hầu trượt lên xuống, giọng điệu thong thả như có thâm ý sâu xa.

Ôn Dao thu hồi ánh mắt, cúi đầu thất vọng:

"Không có gì phải thất vọng cả."

"Có thể sống sót, tôi đã rất mãn nguyện rồi."

Quý Minh Trần nhướn mày: Thật sao?

"Vậy sao cô lại có vẻ không vui?"

Ôn Dao nhẹ nhàng đặt cuốn sổ trong tay xuống: Có sao?

Sau khi hỏi xong, cô đột nhiên ý thức được câu hỏi này của anh ta rất kỳ lạ, trong thời mạt thế đầy tuyệt vọng này, mọi người chỉ quan tâm đến việc có nguy hiểm hay không, có an toàn hay không, bản thân có thể sống sót hay không, ai còn bận tâm đến những cảm xúc không liên quan như vui hay không vui nữa.

Trước đây không ai quan tâm đến điều này, Thẩm Dật Xuyên không quan tâm, thậm chí bản thân cô cũng lười động não suy nghĩ, giờ đây đột nhiên bị hỏi đến vào lúc đêm khuya thanh vắng, Ôn Dao cảm thấy có gì đó kỳ lạ, không nói rõ được cảm giác đó là gì, nhưng lại không hề bài xích.

Quý Minh Trần im lặng thu hồi ánh mắt, cũng không nói gì thêm, nhắm mắt lại lần nữa.

Mưa ngoài cửa sổ đã tạnh, một vầng trăng tròn lộ ra khỏi tầng mây dày đặc, ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống mặt đất, như rắc xuống một lớp sương giá màu bạc,  tăng thêm vẻ đẹp kỳ dị nào đó cho luyện ngục hoang vu này.

Ôn Dao lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ về những gì đã trải qua hai ngày nay.

Buồn không?

Nếu thật sự phải nói, thì đúng là rất buồn...

Người mà cô đã yêu tha thiết nhiều năm như vậy, vào thời khắc nguy cấp lại bảo vệ người khác, đồng đội mà cô hết lòng bảo vệ, cũng trong lúc gặp đại nạn, đã quyết đoán bỏ rơi cô.

Mà trong tương lai không xa, cô còn bị gán cho cái danh phản bội, bị những người sống sót ở khu 13 mắng chửi, cuối cùng chịu đủ mọi hình phạt tra tấn, bị Thẩm Dật Xuyên tự tay kết liễu trong ngục tối tăm.

Có lẽ cô nên hiểu sự bất đắc dĩ của họ vì muốn tự bảo vệ mình, có lẽ nên thông cảm cho việc sinh ra trong thời đại này, mọi người sống đều rất khó khăn...

Nhưng, tín ngưỡng mà cô đã kiên trì bảy năm, niềm tin tự cho mình là đứng về phía chính nghĩa, thật sự đã sụp đổ hoàn toàn trong cơn mưa tuyết ngập trời đó...

Rốt cuộc cái gì là đen, cái gì là trắng trên thế giới này?

Ôn Dao đột nhiên có chút không hiểu rõ nữa...

Kể từ khi khủng hoảng zombie bùng phát toàn diện, trật tự của các quốc gia trên thế giới nhanh chóng sụp đổ, trải qua một hai năm bất ổn, loài người lại nhanh chóng thiết lập trật tự trong hỗn loạn.

Dựa theo sự tập trung của những người sống sót và lực lượng vũ trang, vùng đất duy nhất có thể sinh tồn được chia thành bốn châu Đông Nam Tây Bắc, mỗi châu lớn lại phân bố từ mười mấy đến mấy chục khu vực an toàn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!