Chương 50: (Vô Đề)

Địch Đại Hổ nghe thấy lão đại ra lệnh, hắn ta cũng lờ mờ nhớ ra chủ nhân của chiếc xe này là ai, nhưng trước đây lão đại luôn nhằm vào đám người này vì Ôn Dao, bây giờ Ôn Dao đã bị anh lừa về khu 14 Đông Châu rồi, anh còn đi tìm phiền phức của bọn họ làm gì?

Tuy trong lòng nghi ngờ, nhưng hắn ta cũng không dám hỏi nhiều, vì vậy hắn ta tăng tốc đuổi theo chiếc xe đó.

Thẩm Dật Xuyên hôm nay không có nhiệm vụ gì, dạo này cứ rảnh rỗi là anh ta lại dẫn người quay lại khu vực này dọn dẹp zombie, anh ta cũng không biết mình đang mong chờ điều gì, có lẽ là một tia hy vọng mong manh, hoặc có lẽ là tham luyến cảm giác quen thuộc khi Ôn Dao còn ở đây...

Dù sao thì khu vực núi Thương Bình này cũng có quá nhiều dấu vết cô từng tồn tại.

Hôm nay bọn họ không may gặp phải một làn sóng zombie khá mạnh, phải lái xe chạy trốn suốt năm tiếng đồng hồ mới thoát được, lúc này mọi người đều có chút kiệt sức.

Thẩm Dật Xuyên thay ca của Phương Lam Âm, đang ngồi ở ghế lái với vẻ mặt lạnh lùng, sắc mặt anh ta vô cùng mệt mỏi, nhìn trời sắp tối, đôi mắt đen sâu thẳm ẩn hiện vẻ thất vọng.

Mấy đội viên còn lại không dám nói lời nào, trên xe im lặng như tờ.

Cho đến khi Phương Lam Âm đang ngủ gà ngủ gật ở ghế phụ nhìn thấy chiếc xe việt dã kia qua gương chiếu hậu, cô ấy sợ đến mức lập tức tỉnh táo, vội vàng nắm chặt khẩu s.ú.n. g trong tay, cảnh giác nói với mọi người:

"Có xe đuổi theo chúng ta phía sau!"

Mấy người ở ghế sau vội vàng cầm s.ú.n. g thăm dò ra sau, thấy khoảng cách giữa hai xe ngày càng gần, có người nhận ra chiếc xe việt dã đó, sợ hãi nói:

"Chết tiệt! Là xe của Quý Minh Trần!"

Mấy người vốn đang ủ rũ nghe vậy lập tức cảnh giác, bọn họ giương s.ú.n. g nhắm vào chiếc xe phía sau, nhưng do đối phương chưa ra tay trước nên bọn họ cũng không dám tùy tiện nổ súng.

Đó là Quý Minh Trần!

Hai người bên cạnh anh đều có tài thiện xạ, gần như trăm phát trăm trúng, lúc trước bọn họ có đến trăm người đối đầu với ba người bọn họ cũng chưa chắc đã có phần thắng, huống chi hôm nay chỉ có mấy người này.

Bọn họ không biết Quý Minh Trần đuổi theo làm gì, phải nói rằng nơi này không phải là khu vực giáp ranh giữa khu 14 Đông Châu và khu 13 Bắc Châu, hôm nay bọn họ cũng không phải đến để chiếm địa bàn tìm kiếm tài nguyên, nếu không có xung đột rõ ràng thì cho dù là kẻ thù cũng không cần thiết phải nổ súng, thời buổi này sinh tồn không dễ dàng, tiết kiệm chút sức lực đối với ai cũng tốt...

Hai chiếc xe việt dã dần dần tiến lại gần, chiếc màu xanh quân đội toàn bộ đều cảnh giác, chiếc màu đen thì thong dong hơn nhiều, Quý Minh Trần thậm chí còn không cầm s.ú.n. g khi hạ cửa kính xe xuống.

Thẩm Dật Xuyên vốn đã bực bội, liếc thấy người đàn ông mặt cười gian xảo trong xe bên cạnh càng thêm bốc hỏa, ức chế trong lòng.

Anh ta hận người đó thấu xương, nhưng lại biết rõ lúc này không phải là thời cơ tốt để ra tay, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi hỏi:

"Anh đuổi theo làm gì?"

Quý Minh Trần khẽ cong đôi mắt hoa đào, dung mạo hòa nhã như hoa đào nở rộ, giọng nói trầm ấm êm tai:

"Sao đội trưởng Thẩm vẫn không ưa tôi thế? Hôm nay tôi hiếm khi có tâm trạng tốt, gặp được người quen nên đặc biệt đến chào hỏi..."

... Tên này có phải bị bệnh thật không?

Thẩm Dật Xuyên một tay nắm chặt vô lăng, một tay nắm chặt khẩu s.ú.n. g trong tay, cố nén tính khí nói:

"Chào hỏi thì miễn đi, trời sắp tối rồi, nếu anh không có việc gì thì mọi người cùng tiết kiệm sức lực."

Quý Minh Trần khẽ cười một tiếng, đột nhiên đưa tay ra ngoài cửa sổ, người trên xe đối diện thấy động tác này, giương s.ú.n. g lên chĩa vào anh, bầu không khí căng thẳng đến cực điểm.

Tuy nhiên, trên tay người đàn ông không cầm gì cả, những ngón tay thon dài trắng nõn buông thõng một cách tự nhiên, một chiếc vòng tay bằng bạc trượt ra từ ống tay áo sơ mi trắng tinh, khẽ đung đưa ở cổ tay.

Tuyết rơi trên mu bàn tay trắng nõn, cộng thêm chiếc vòng bạc làm nền, khiến bàn tay vốn đã đẹp lại càng thêm phần mỹ miều khác biệt.

Mấy đội viên cầm s.ú.n. g ở ghế sau xe màu xanh quân đội đều bị hành động này của anh làm cho sững sờ.

Quý Minh Trần nhướn mày nhìn Thẩm Dật Xuyên, lười biếng hỏi:

"Đội trưởng Thẩm, anh thấy chiếc vòng tay mới của tôi có đẹp không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!