Chương 48: (Vô Đề)

Ôn Dao ngẩng đầu nhìn người đàn ông, anh tùy ý dựa vào bàn thí nghiệm, cúi đầu, đuôi mắt đào hoa xinh đẹp vẫn hơi cong lên, nhưng đáy mắt đen láy lại có vẻ khó hiểu.

Không biết tại sao, khoảnh khắc anh cúi đầu mỉm cười, cô lại nhìn thấy một tia buồn bã trong nụ cười của anh?

Là ảo giác sao?

Quý Minh Trần không nói thêm gì nữa, tự mình mở kim tiêm, kéo tay cô gái tiêm thuốc thức tỉnh dị năng hệ Thuỷ cho cô.

Ôn Dao cũng không phải là không tin tưởng anh, chỉ là cảnh tượng vừa rồi quá đáng sợ, khiến cô sợ hãi rụt tay lại trước khi kim tiêm của người đàn ông đến gần: "... Loại thuốc này có tác dụng phụ gì không?"

"Liệu tôi có biến thành quái ngư, cũng chính là biến dị giả thức tỉnh thất bại mà anh vừa nói không..."

Quý Minh Trần nhướng mày nhìn cô.

Ôn Dao bèn đưa tay ra lại: "... Xin lỗi, tôi không phải là không tin tưởng anh, tôi chỉ hơi..."

Quý Minh Trần mỉm cười kéo tay cô: "Đừng sợ."

Đồng thời với việc kim tiêm đ.â. m vào, anh cong môi trêu chọc: "Nếu em biến thành quái ngư..."

Ôn Dao nhìn chất lỏng màu xanh trong suốt từ từ được tiêm vào da mình, vẫn không khỏi căng thẳng, lúc này cũng không quan tâm đến những thứ khác nữa, tiếp lời anh: "Nếu biến thành quái ngư thì sao, còn cứu được không?"

Sau khi tiêm xong, Quý Minh Trần rút kim tiêm ra và ấn bông tẩm cồn lên cho cô: "Không cứu được."

Ôn Dao: "!!?"

Quý Minh Trần quay người đi dọn dẹp rác trên bàn thí nghiệm, Ôn Dao vội vàng theo sát anh, khó mà không sợ hãi: "Vậy loại thuốc thức tỉnh dị năng này có bao nhiêu phần trăm biến thành quái vật?"

"Khoảng 0,05%."

Ôn Dao thở phào nhẹ nhõm, may quá, xác suất hình như rất nhỏ.

Quý Minh Trần nhìn đôi lông mày nhíu lại vì căng thẳng của cô, hứng thú nổi lên, lười biếng hỏi: "Còn nhớ hồ sen phía sau nhà thờ Vườn Hoa Hồng không?"

Ôn Dao nhớ lại một chút: "Sao vậy..."

Phía sau nhà thờ Vườn Hoa Hồng quả thật có một hồ nước rất đẹp, có thể nhìn thấy từ sân thượng trên đỉnh lâu đài, nhưng mà... anh nhắc đến chuyện này làm gì?

Quý Minh Trần không nhịn được cười: "Tôi còn chưa nói hết..."

"Nếu em biến thành quái ngư, tôi sẽ nuôi em trong hồ đó, để em làm con quái ngư hạnh phúc nhất thế gian, em thấy thế nào?"

Ôn Dao: "..."

Vậy thì tôi xin cảm ơn anh lắm nhé.

Bầu không khí căng thẳng được xoa dịu bởi câu nói đùa này, Ôn Dao nhìn Quý Minh Trần vài lần, thấy dáng vẻ thong dong tự tại của anh, đoán rằng mình sẽ không có vấn đề gì.

Anh có lẽ không phải là người tốt, nhưng đối với cô là chân thành, không chỉ cứu cô nhiều lần, chăm sóc cô chu đáo, bây giờ còn đưa cô đến nơi nghiên cứu khoa học trọng yếu của khu 14 Đông Châu, tận tình phổ cập kiến thức về thuốc thức tỉnh dị năng cho cô.

Đã bỏ ra nhiều như vậy, chắc chắn không phải là để biến cô thành quái ngư chứ?

Để quan sát xem có bất thường gì khác không, hai người ở lại phòng thí nghiệm thêm nửa tiếng nữa rồi mới xuống lầu rời đi.

Lúc quay lại biệt thự cổ thì đã rất muộn, ngoại trừ vài nhân viên canh gác cầm s.ú.n. g rải rác, khu biệt thự tối om không một bóng người.

Đêm khuya vắng lặng, trên con đường nhỏ rợp bóng cây được thắp sáng bởi đèn đường kiểu Âu, bóng lá cây ngô đồng loang lổ, gió nhẹ thổi qua lá cây xào xạc, Ôn Dao cứ như vậy đi bên cạnh Quý Minh Trần.

Trên đường trở về, Quý Minh Trần không nói gì, cô cũng chìm vào dòng suy nghĩ miên man trong bầu không khí yên tĩnh này, không hiểu sao lại nhớ đến rất nhiều chuyện, những chuyện lưu lại trong ký ức mà cô chưa từng quan tâm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!