Hà Phong Diên cũng biết làm như vậy có thể khiến những người đó lộ diện, nhưng thuốc thức tỉnh dị năng là thứ quý giá biết bao, cứ lãng phí như vậy chẳng phải quá đáng tiếc...
Nhưng thấy Minh trưởng quan không nói gì, anh ta cũng chỉ có thể cúi đầu im lặng.
Quý Minh Trần hỏi anh ta:
"Vừa từ tòa nhà nghiên cứu trở về?"
Hà Phong Diên gật đầu:
"Đúng vậy, để an toàn, nhóm chủ nhiệm Phí cũng cùng nhau trở về rồi."
Quý Minh Trần như có điều suy nghĩ, một lát sau gật đầu:
"Biết rồi, lui xuống đi."
Sau khi Hà Phong Diên rời đi, ánh mắt Quý Minh Trần mới rơi trở lại trên người Ôn Dao bên cạnh, cô gái ánh mắt trong veo, lúc này đang nhìn anh chằm chằm, trông có vẻ ngoan ngoãn.
Anh bèn cong môi:
"Tôi phải đến tòa nhà nghiên cứu một chuyến."
Ôn Dao không hiểu tại sao người này mỗi lần đi đâu cũng phải báo cáo hành trình với mình, nhưng nghe anh nói như vậy, chỉ có thể gật đầu: Ừ.
Quý Minh Trần nói:
"Hay lắm, vậy em đi cùng tôi."
Ôn Dao vừa mới thả lỏng chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, nghe vậy liền ngẩn người: ?
Không phải anh muốn đến tòa nhà nghiên cứu sinh học sao? Nơi đó là khu vực nghiên cứu trọng yếu, mang cô theo cùng hình như không thích hợp lắm...
Tuy nhiên, người đàn ông này lại tỏ ra rất tự nhiên, giọng điệu lười biếng mà dịu dàng:
"Không phải em rất hứng thú với thuốc thức tỉnh dị năng sao? Tôi sẽ đích thân đưa em đến xem."
Tâm tư nho nhỏ của cô căn bản không thể qua mắt anh, từ ngày trở về từ tường thành Tây Nam, anh đã biết cô muốn gì rồi. Mấy ngày nay, kỳ thực anh cũng đang đợi cô hỏi, cô hỏi rồi, anh sẽ nói cho cô biết, hơn nữa sẽ cho cô thứ cô muốn như cô mong ước.
Nhưng Ôn Dao không phải người tầm thường, cô rất biết điều và thận trọng, chưa bao giờ hỏi nhiều, cũng không đưa ra bất kỳ yêu cầu nào, quả thực là thông minh hơn người.
Quý Minh Trần nghĩ vậy, lấy ra một chiếc hộp từ tủ bên cạnh, rồi lại lấy ra một khẩu s.ú.n. g lục màu bạc từ trong hộp, tiện tay đưa cho cô: Cầm lấy.
Ôn Dao vẫn còn đang ngơ ngác, nhìn khẩu s.ú.n. g lục nhỏ màu bạc được đưa tới, cô theo bản năng đưa tay nhận lấy:
"... Đưa s.ú.n. g cho tôi làm gì?"
"Còn có thể làm gì? Đương nhiên là để bảo vệ tôi."
Quý Minh Trần tao nhã đứng thẳng dậy, đồng thời ngón trỏ thon dài trắng nõn khẽ điểm lên trán cô gái trước mặt:
"Chuyện trước kia em vung đao c.h.é. m loạn tôi, tôi không truy cứu..."
"Nhưng khẩu s.ú.n. g này là tôi đưa cho em, không được chĩa vào tôi nữa, nghe rõ chưa?"
...
Lời này nói ra...
Cứ như thể cô là kẻ không phân biệt đúng sai, thích vung đao múa s.ú.n. g làm người ta bị thương vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!