Lúc này, ông ta đang ngồi bên giường, tay đỡ trán, vẫn không nhịn được mà trách mắng:
"Ba thấy con thật là ngông cuồng, con thật sự cho rằng mình là bà chủ của biệt thự cổ này sao!"
"Người do Minh trưởng quan đích thân mang về, để đội trưởng Melissa sắp xếp ở tầng 5 của biệt thự, còn đích thân dặn dò Chu quản gia chăm sóc chu đáo, con cũng dám động vào?! Nói xem con tự nhiên lại đi gây chuyện thị phi này làm gì?"
Trước đây, Minh trưởng quan rất khoan dung với cô con gái cưng của ông ta, chẳng qua là vì coi trọng tư liệu trong tay ông ta, và những thí nghiệm liên tiếp thành công của ông ta.
Mà nay, nghiên cứu về thuốc thức tỉnh dị năng đã nửa năm không có tiến triển gì, ngay cả ông ta cũng phải khúm núm trước mặt người đàn ông đó, vậy mà cô con gái ngốc nghếch này của ông ta lại muốn lao đầu vào nòng súng...
Phí Khả Vi cúi gằm mặt không nói, nước mắt rơi lã chã trên chăn.
Phí Bác Khải bên cạnh đang nghịch mô hình máy bay trong tay, dáng vẻ lêu lổng, nhìn thấy bộ dạng này của em gái, cậu ta cười khẩy:
"Còn vì sao nữa, ghen tuông chứ sao..."
"Em gái trước đây luôn coi mình là nữ chủ nhân của biệt thự này, nào ngờ Minh trưởng quan bỗng nhiên có ngày lại mang một cô gái khác về từ bên ngoài, haizzz, giấc mộng tan vỡ rồi."
Phí Tiền Giang nhìn con gái như vậy, trong lòng rất khó chịu, bèn chỉ vào Phí Bác Khải:
"Ra ngoài! Ba bảo con đến thăm em gái, không phải bảo con đến đây nói mát!"
Cửa ầm một tiếng bị đóng sập lại.
Phí Tiền Giang nhìn con gái trên giường bệnh, giọng điệu hận rèn sắt không thành thép:
"Để con chịu bài học này cũng tốt, để con tỉnh táo lại..."
"Con còn nhỏ, chưa biết người đáng sợ nhất trên đời này, thật ra chính là người như Minh trưởng quan."
Không phải là người mặt lạnh khó gần, cũng không phải là người nóng tính, mà là người không có cảm xúc...
Mặt lạnh cũng được, nổi giận cũng được, đều có thể bộc lộ điểm yếu, đều để người ta đoán được tâm tư, nhưng Minh trưởng quan thì không.
Anh đối với ai cũng luôn mỉm cười, luôn dịu dàng, như gió xuân ấm áp, dường như rất thân thiết với tất cả mọi người.
Nhưng thật ra, anh g.i.ế. c người cũng là như vậy, lóc da rút xương người sống cũng là như vậy...
Nụ cười giống như chiếc mặt nạ của anh, khiến anh ta trông cao quý và hoàn hảo, đẹp đến mức gần như giả tạo.....
Ôn Dao tắm rửa xong, thay một bộ váy ngủ ren trắng tinh, mái tóc ướt sau khi được sấy khô, được chải chuốt suôn mượt óng ả.
Khuôn mặt xinh đẹp động lòng người lúc này như viên ngọc bị bụi phủ được lau sạch, cả người như lột xác, hoàn toàn khác với lúc nhặt rác về.
Khi Quý Minh Trần đi ra ngoài một chuyến rồi trở về, Ôn Dao đang ngồi viết chữ bên bàn học cạnh giường.
Nghe thấy tiếng bước chân, cô vội vàng đặt bút xuống, ngẩng đầu lên:
"Muộn thế này rồi, sao anh còn đến đây?"
Lúc về đã là nửa đêm rồi, sau một hồi náo loạn, bây giờ đã là ba bốn giờ sáng, chẳng mấy chốc trời sẽ sáng, không ngờ anh còn đến.
Quý Minh Trần đi đến cạnh bàn, dựa lưng vào mép bàn, nghe vậy gật đầu ừm một tiếng: Đưa tay cho tôi.
Ôn Dao ngẩng đầu lên đầy nghi hoặc, tuy không hiểu lắm nhưng vẫn đưa tay trái ra.
Quý Minh Trần nhướng mày cười: Đổi tay kia.
...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!