Thu Chí lại nói:
"Mấy hôm trước trời mưa, đất toàn là bùn, bánh xe bị lún xuống rồi..."
Ôn Dao:
"Bỏ xe lại đi, ba người chạy về phía trước, thấy zombie thì chạy là được."
Bối Hiểu Đóa ôm chặt Kim Y Văn:
"Hu hu hu em không dám..."
Kim Y Văn tay cầm kìm sắt, tuy không hoảng loạn như Bối Hiểu Đóa, nhưng cũng sợ hãi không kém:
"Trời tối như vậy, em... em cũng không dám."
Thu Chí nhìn hai người họ, lấy cây gậy sắt thường dùng từ trên xe ba gác xuống, ngập ngừng hỏi: Có chạy không?
Ôn Dao tay vẫn chưa ngừng lại một giây nào: ...
Sao lại có đồng đội ngu ngốc như vậy chứ!!!
Trong lúc họ còn đang do dự, một con zombie mắt đỏ đột nhiên vồ lấy lưng Bối Hiểu Đóa, Ôn Dao theo bản năng đưa tay ra đỡ, ngay sau đó quần áo cô bị rách, da thịt bị móng vuốt sắc nhọn của zombie xé rách ra ngoài, mùi m.á. u tanh tỏa ra trong không khí.
Đau đến mức cô nhíu mày, nhưng vẫn dồn hết sức lực để giải quyết con zombie móng vuốt này.
Bối Hiểu Đóa càng khóc to hơn, trong mắt Thu Chí phản chiếu bóng dáng nhanh nhẹn của Ôn Dao, Kim Y Văn thì nhắm chặt mắt.
Sóng zombie dần dần ập đến, tiếng gào thét vang lên liên tiếp, tiếng bước chân của chúng chồng lên nhau nghe nặng nề mạnh mẽ, như thể một người khổng lồ đang đi tới, đến cả mặt đất cũng rung chuyển.
Trán Ôn Dao lấm tấm mồ hôi lạnh, đôi mắt long lanh có chút tức giận, tính tình vốn ôn hòa cũng không nhịn được nữa:
"Không chạy thì các người cứ ở đây chờ c.h.ế. t đi, tôi mặc kệ các người đấy!"
Thu Chí cũng không biết phải làm sao, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên mắt sáng lên:
"Đèn xe! Bên kia có đèn xe! Có người đến!!!"
Kim Y Văn nghe Ôn Dao nói mặc kệ họ, kéo Bối Hiểu Đóa xuống xe, lúc này nghe thấy lời của Thu Chí, hai cô gái vội vàng chạy về phía đèn xe.
Thu Chí vốn đã chạy được hai bước, quay đầu nhìn vết thương của Ôn Dao, lại quay lại đưa tay về phía cô:
"Chị có chạy được không, hay là em đỡ chị?"
Chưa kịp đợi Ôn Dao trả lời, một con zombie khác gù lưng lao ra từ bụi cỏ, là con zombie lưỡi dài, chiếc lưỡi đỏ tanh hôi lao về phía Thu Chí, Ôn Dao nhanh tay vung đao sắt.
Nhưng vì đao sắt quá cùn, không chỉ không c.h.é. m đứt được chiếc lưỡi dài mà còn bị chiếc lưỡi quấn lấy, Ôn Dao vốn định vứt đao sắt, nhưng cổ chân lại bị thứ gì đó ướt át quấn lấy.
Cúi đầu nhìn, là một cái đầu zombie lưỡi dài nằm ngang trên mặt đất, tuy không có thân và tứ chi, nhưng cái đầu vẫn còn sống.
Trong lúc giằng co, Bối Hiểu Đóa đã chạy xa quay đầu lại nói với vẻ kinh hãi:
"Đại tỷ hình như không chạy được rồi..."
Kim Y Văn không dừng bước:
"Quan tâm đến chị ấy làm gì! Chị ấy lợi hại như vậy, chúng ta quay lại chỉ là tự tìm đường chết!"
Thu Chí tay cầm gậy sắt, vô cùng căng thẳng nhìn Ôn Dao đang vật lộn với con zombie lưỡi dài, cậu ta chạy cũng không được, không chạy cũng không xong: Đại tỷ...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!