Chương 30: (Vô Đề)

Ban đầu cứ tưởng Minh trưởng quan cũng không có câu trả lời, Hà Phong Diên hỏi xong câu đó có chút chột dạ, không ngờ người đàn ông ngồi ghế sau lại thu tay về, chỉnh lại cổ áo, nói rất chắc chắn: "Khu thành phố phía Bắc, đến trại huấn luyện tìm."

"Hả?" Khu thành phố phía Bắc là khu vực hỗn loạn nhất, trại huấn luyện lại là nơi c.h.é. m g.i.ế. c sinh tử, một cô gái tay trói gà không chặt, ở đó chỉ có c.h.ế. t nhanh hơn thôi?

Thế mà Quý Minh Trần không những không giải thích mà còn bổ sung: "Doanh trại cấp F."

"Tốt nhất là nhờ đội trưởng doanh trại cấp F cho tôi xem danh sách tuyển dụng trong nửa tháng gần đây."

Hà Phong Diên vẫn không hiểu, cô gái đó xuất hiện ở trại huấn luyện đã là điều không thể, sao còn có thể xuất hiện ở doanh trại cấp F giống như địa ngục trần gian kia chứ? Chẳng khác nào ném thỏ trắng vào hang hổ sao?

Nghĩ đến đây, anh ta rùng mình, thầm nghĩ xong rồi.

Một cô gái tính tình ôn hòa, kín đáo, lại còn xinh đẹp như vậy, đi lạc trong thành phố đã rất nguy hiểm, huống chi lại rơi vào doanh trại cấp F...

Minh trưởng quan ban đầu đưa Dao tiểu thư này về, an bài ở tầng năm, mọi người đều biết đây là người anh thích.

Người anh thích giờ đã bị làm mất, còn rơi vào địa ngục trần gian

- doanh trại cấp F...

Hà Phong Diên canh giữ căn cứ khu 14 Đông Châu nhiều năm như vậy, cũng tương đối hiểu Minh trưởng quan, người đàn ông này tuy bề ngoài có vẻ ôn hòa, dễ gần, hay làm việc thiện, nhưng bản chất không phải là người tốt.

Anh luôn ghi thù, cho dù tìm thấy người hay không, thì đêm nay cũng sẽ là một đêm đẫm máu.

Hà Phong Diên thấp thỏm trong lòng, dặn tài xế lái xe đến khu thành phố phía Bắc, rồi không nói gì nữa.

Còn Quý Minh Trần thì cúi đầu trầm tư.

Với mức độ nguy hiểm bên ngoài thành, Ôn Dao không thể tự mình lái xe quay về, vậy nên người vẫn còn ở Cảng Kiều, cô ấy kiên cường, nơi cô ấy sẽ đến, không nghi ngờ gì chính là trại huấn luyện.

Tuy không đến mức bị bắt nạt, nhưng những nơi c.h.é. m g.i.ế. c này, môi trường sống tồi tệ, thức ăn tồi tệ, ra khỏi thành còn dễ gặp nguy hiểm từ zombie và biến dị thể.

Không biết cô gái đáng thương kia bây giờ đang ở đâu, có bị thương không...

Quý Minh Trần suy nghĩ, trong lòng vừa lo lắng vừa khó chịu, đưa tay lên xoa thái dương.....

Doanh trại cấp F được cải tạo từ mấy nhà máy bỏ hoang, trong này không có sân tập, chỉ có ký túc xá và nhà ăn, ký túc xá mười mấy người một phòng nhỏ, nhà ăn mỗi ngày chỉ có hai bữa sáng tối, thức ăn rất sơ sài.

Những người ở đây hoặc là sáng 7 giờ ra khỏi thành, 5 giờ chiều quay về, cả ngày phải đi nhặt rác bên ngoài, hoặc là đi theo đoàn xe buýt đến những nơi xa hơn, như vậy có khi phải ở ngoài mấy ngày.

Ôn Dao ban đầu là học viên dự bị chỉ huy xuất sắc nhất khu 13 Bắc Châu, giờ đến đây chẳng khác nào cao thủ max level quay về làng tân thủ, hoàn toàn ung dung tự tại.

Từ lúc đầu bị người ta dòm ngó đến lúc khiến mọi người đều kính sợ, cô chỉ mất nửa tháng.

Nửa tháng này, cô chiếm dụng một nhà để xe công nghiệp, bố trí cho mình một chỗ ở đơn sơ và an toàn trong doanh trại, đồng thời kết bạn với ba người, nói đúng hơn là ba người em út, bốn người họ lập thành một nhóm nhỏ tạm thời.

Chiều tối hôm nay, Ôn Dao và những người khác vì tìm xe ba bánh bị mất mà chậm trễ thời gian, dẫn đến việc cổng thành đóng cửa lúc trời tối mà họ vẫn chưa kịp quay về.

Bị ép phải ngủ qua đêm trong một căn nhà lùn bên đường.

Trong căn nhà nhỏ đầy bụi bặm, lửa trại bập bùng.

Thu Chí chỉ vào đống sắt vụn trên xe ba bánh ở cửa, hỏi Ôn Dao: "Dao đại tỷ, chị đoán xem đống đồ bỏ đi này có thể đổi được bao nhiêu đồng bạc?"

Ôn Dao ngồi bên cạnh đống lửa, dùng kẹp gắp củi: "Dù đổi được bao nhiêu, thì tôi bảy, các cậu ba."

Thu Chí: "Này, sao hôm nay chị còn keo kiệt hơn hôm qua nữa..."

Kim Y Văn bên cạnh kéo Thu Chí lại: "Anh Chí, anh đừng tranh với đại tỷ nữa, anh xem hôm nay gặp nhiều zombie như vậy, toàn là đại tỷ g.i.ế. c hết, chúng ta ngoài đứng canh gác ra thì còn biết làm gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!