Chương 28: (Vô Đề)

"Lão đại muốn về biệt thự cổ hay là đâu?" Địch Đại Hổ hỏi.

Người đàn ông ngồi ở ghế sau ngửa người ra sau ghế, xoa thái dương nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy cũng không mở mắt ra, giống như chưa tỉnh ngủ, lười biếng nói:

"Hôm nay là ngày mấy rồi?"

"Hôm nay là... ngày 8 tháng 4." Nói xong, Địch Đại Hổ sững người, sau đó gật đầu:

"Vâng lão đại, tôi lập tức quay đầu đến vườn hoa hồng."

...

Đêm đen đặc quánh, mây đen trên bầu trời đêm xanh thẫm cuộn trào, gió lạnh thổi qua vườn hoa hồng như biển máu, vô số bông hoa lắc lư hỗn loạn, rèm cửa sổ màu trắng trên tầng cao nhất của nhà thờ nhẹ nhàng bay phấp phới, khiến ánh nến trong lầu các trên tầng cao nhất lay động như hình bóng ma quỷ.

Trong lầu các rộng rãi đèn đuốc sáng trưng, trên bệ thờ hình tròn ở giữa đặt một chiếc quan tài băng trong suốt, bên trong quan tài băng có một người đàn ông dung mạo bình thường, nhưng khí chất ôn hòa thiện lương đang ngủ say.

Trên bậc thang bằng ngọc bên ngoài quan tài băng cũng có một người đang ngủ, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng phối quần tây đen, đôi mắt hoa đào khép hờ dài và hẹp, màu môi tươi tắn, gương mặt tuấn mỹ như yêu tinh.

Đường nét ngũ quan của anh sắc sảo, khi không có người ngoài, anh sẽ không cười, xé bỏ lớp mặt nạ giả tạo kia, vẻ mặt liền trở nên u ám lạnh lùng.

Hôm nay là ngày giỗ của anh trai, Quý Minh Trần vốn chỉ đến đây ngồi với anh trai một lúc, không ngờ lại ngủ quên mất.

Hơn nữa còn mơ thấy một giấc mơ, lại là lúc nhỏ.

Hình ảnh rời rạc, từng bức từng bức, từng khung hình từng khung hình, đều là quá khứ của anh.

Đứa trẻ nhỏ tan học trở về nhà, bố bận rộn nghiên cứu trong tầng hầm, mẹ luôn lạnh lùng, vừa uống cà phê đen, vừa nhìn chằm chằm vào tivi.

Biệt thự rộng lớn vắng vẻ, trong cả căn nhà, chỉ có anh trai là đối xử tốt với anh, quan tâm đến cuộc sống của anh, kèm anh ta học bài, dạy anh đạo lý làm người.

Anh trai có tấm lòng lương thiện, thích màu trắng, thích cười, anh trai thời niên thiếu luôn mặc áo sơ mi trắng tinh và quần tây thẳng thớm, giống như một người lớn thu nhỏ, gánh vác trách nhiệm chăm sóc em trai.

Anh trai luôn ngồi xổm trước mặt anh, mỉm cười nói:

"Trên đời này không có cha mẹ nào không yêu con mình, bố yêu em, mẹ cũng yêu em."

"Bố chỉ là quá bận rộn với công việc, mẹ chỉ là đang cãi nhau với bố, họ đều rất yêu em, bé A Trần, em đừng suy nghĩ nhiều..."

Thế nhưng lời nói dối thiện ý như tấm gương vỡ vụn, hóa thành t.h. i t.h. ể lạnh lẽo và lưỡi d.a. o tàn nhẫn nhuốm máu.

Anh trai c.h.ế. t rồi, c.h.ế. t trên bàn thí nghiệm của bố.

Mẹ phát điên, cầm d.a. o găm đ.â. m anh thành cái sàng.

"Đồ tạp chủng, đồ tiện chủng! Đều tại mày!! Là mày hại c.h.ế. t anh mày!!!"

"Mày có biết đau lòng không!!! Nó đối xử với mày tốt như vậy, mày có biết đau lòng không..."

Căn phòng tối tăm, ánh sáng le lói từ khe hở rèm cửa, người phụ nữ phát điên bóp cổ cậu bé, một nhát d.a. o lại một nhát d.a. o đ.â. m xuống, m.á. u tươi b.ắ. n lên gương mặt dữ tợn của bà ta, mơ hồ không nhìn rõ mặt mũi.

Cậu bé bị ấn trên nền gạch lạnh lẽo phun ra m.á. u tươi, hàng mi xinh đẹp dính đầy máu, cậu mấp máy môi, đau buồn và thống khổ gọi một tiếng: ... Mẹ.

...

Lúc Quý Minh Trần tỉnh dậy từ cơn ác mộng, nến trong lầu các trên tầng cao nhất của nhà thờ đều đã bị thổi tắt, tia chớp màu tím bên ngoài cửa sổ xé toạc bầu trời, ánh sáng trắng xóa phản chiếu vườn hoa hồng bên ngoài cửa sổ, tiếng sấm ầm ầm từ xa dần dần truyền đến.

Vì trời mưa, nên trời đất mù mịt, khiến người ta mơ màng, không phân biệt được đây là sáng sớm hay chiều tối.

Anh cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, đứng dậy cầm lấy chiếc ô trong suốt bên cạnh bàn làm việc xuống lầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!