Quý Minh Trần:
"Sau khi Melissa rời đi, tôi đã tự mình tiêm thuốc hạ sốt cho em, sau đó tôi đi tắm và thay quần áo."
Ôn Dao khát khô cả cổ, vừa uống nước vừa ngước mắt nhìn anh, không biết anh muốn nói gì.
"Sau đó, để theo dõi tình trạng của em, tôi đã ngồi ở đây cho đến bây giờ, bây giờ là sáu giờ rưỡi chiều, trời sắp tối rồi."
...
Mặc dù biết người này nói những lời này là cố ý khoe khoang, nhưng Ôn Dao vẫn có chút cảm động.
Trước đây ở khu 13 Bắc Châu, đừng nói là bị ốm sốt được người ta chăm sóc chu đáo như vậy, ngay cả việc cô được nghỉ ngơi hai ngày cũng là điều xa xỉ.
Cô cần phải nghe theo sự sắp xếp của Thẩm Dật Xuyên, hoàn thành đủ loại nhiệm vụ lớn nhỏ, cần phải chăm sóc các đồng đội, quan tâm đến cuộc sống hàng ngày của họ...
Ngay cả khi bị thương rất nặng, không thể cử động được, cô cũng chỉ có thể ở một mình trong ký túc xá của căn cứ để tự mình vượt qua.
Thẩm Dật Xuyên thỉnh thoảng sẽ đến thăm cô, nhưng phần lớn thời gian là không.
Bởi vì anh ta cho rằng sự đồng hành là vô dụng, theo cách nói của anh ta, cho dù anh ta có ở đó cũng không thể giúp cô chữa lành vết thương nhanh hơn, chi bằng dành thời gian đó để làm những việc có giá trị hơn.
Trong mắt anh ta, quyền lực cao hơn, giá trị thực tế luôn cao hơn tất cả.
Ôn Dao cầm cốc nước, nhớ lại giấc mơ đêm qua, tâm trạng không hiểu sao lại chùng xuống.
Hình như đêm qua cô lại mơ thấy Thẩm Dật Xuyên...
Cho dù khi tỉnh táo cô đã tự nhủ với bản thân rằng sẽ không nghĩ đến anh ta nữa, sẽ không quay đầu lại, nhưng giấc mơ là thứ không thể kiểm soát, luôn khiến bóng hình anh ta hiện lên.
Quý Minh Trần nhìn Ôn Dao đang ốm yếu, lại đưa tay sờ lên trán cô, xác nhận cô không còn sốt nữa, anh mới thong thả đứng dậy:
"Mặt trời đã lặn, em có thể dậy rồi, cô nàng lười biếng."
...
"Quần áo mới ở trong tủ, tự thay đi." Nói xong câu đó, Quý Minh Trần lịch sự đi ra ngoài.
Ôn Dao nhìn bóng lưng người đàn ông, chậm rãi xuống giường, cô ngờ vực mở tủ quần áo ra, không ngờ chiếc tủ hôm qua còn trống rỗng, bây giờ lại treo đầy hai hàng quần áo, chủ yếu là màu trắng hoặc màu lam phớt hồng.
Vươn tay lật xem, có váy cưới màu trắng tinh khôi, có sườn xám ngắn kiểu sứ Thanh Hoa nền trắng hoa lam, có váy hoa nhí đồng quê màu cam, còn có váy công chúa tay phồng màu tím nhạt đính kim cương...
Tóm lại đều là những chiếc váy công chúa xinh đẹp và lộng lẫy, rất có phong cách thiếu nữ.
Nhìn đến mức Ôn Dao có chút sững sờ, đây vẫn là thời kỳ mạt thế sao?
Trong thời buổi sinh tồn còn khó khăn như vậy, ăn mặc như thế này chỉ e là quá phô trương rồi, hơn nữa những chiếc váy cầu kỳ, xinh đẹp này, thực sự thích hợp để g.i.ế. c zombie và đánh quái vật sao?
Trước đây Ôn Dao đều mặc đồng phục màu đen của căn cứ, ngay cả khi thỉnh thoảng mặc đồ khác, cũng chỉ giới hạn ở trang phục thể thao bình thường.
Cũng không phải là cô không thích quần áo đẹp, mà là không có dịp và điều kiện phù hợp để mặc, khiến bây giờ khi nhìn thấy những bộ quần áo này, phản ứng đầu tiên của cô là không quen.
Cô cau mày lục lọi, cuối cùng cũng chọn được một chiếc váy liền thân màu xanh da trời kiểu dáng đơn giản hơn một chút.
Ôn Dao sau khi sửa soạn xong liền bước ra khỏi phòng, Quý Minh Trần đang ngồi trên sofa ở phòng khách ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn từ mắt cá chân cô gái lên trên, màu xanh da trời làm nổi bật gương mặt thanh tú, làn da trắng nõn như ngọc của cô.
Điểm trừ duy nhất là thiếu một chút phụ kiện, và dây thắt lưng buộc eo còn đang buông thõng hai bên, chiếc váy công chúa bị cô mặc như một chiếc váy ngủ rộng thùng thình.
Quý Minh Trần không nhịn được nói: Lại đây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!