"Nếu không, trên thế giới này, lấy đâu ra nhiều phép màu liên quan đến tình yêu và niềm tin như vậy?" Lạc Toàn Tinh nói xong, quay đầu vỗ vai Hà Phong Diên:
"Hà đại sư, cảm ơn anh, tôi đã ngộ ra rồi."
...
...
Phòng đồ chơi trong lâu đài được Ôn Dao dọn dẹp nhiều lần, cuối cùng hôm nay cũng trang trí xong, cô hứng thú kéo Quý Minh Trần đi xem.
Căn cứ bí mật trước đây của anh là một phòng đồ chơi, thường xuyên chơi hàng giờ liền, cô cứ tưởng anh ít nhiều sẽ rất hứng thú, nào ngờ, người đàn ông này nhìn căn phòng đầy đồ chơi, vẻ mặt phức tạp:
"Hóa ra trước đây chúng ta... còn có một đứa con?"
Mấy ngày nay, vai diễn người chồng ruồng bỏ vợ khiến anh tràn đầy tội lỗi và đau khổ, chẳng lẽ còn có một đứa con bị bỏ rơi?
...
Ôn Dao cũng im lặng một lúc:
"Chúng ta... không có con."
Ánh mắt Quý Minh Trần rơi vào những khối đồ chơi xếp hình đầy màu sắc trên bàn trong phòng, có một khoảnh khắc thất thần:
"Vậy em làm thế này, là muốn sinh con với anh sao?"
Rõ ràng là phòng đồ chơi được chuẩn bị cho anh, không biết tại sao chủ đề lại chuyển sang chuyện con cái, vành tai Ôn Dao giấu sau tóc mai bỗng đỏ bừng, nhỏ giọng giải thích:
"Ý em không phải vậy, đây là dành cho anh..."
Quý Minh Trần thuận tay đóng cửa lại, rồi quay lại vén tóc cô ra sau tai:
"Nếu em muốn, anh có thể."
...?
Ánh sáng trong phòng đột nhiên tối sầm lại, đầu ngón tay nóng bỏng lướt qua má Ôn Dao, cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt quen thuộc và quyến rũ của Quý Minh Trần, không hiểu sao, luôn có cảm giác mơ hồ rằng anh dường như đã nhớ ra...
Nhìn đôi môi mỏng của người đàn ông dần dần tiến lại gần, Ôn Dao dựa lưng vào tường cạnh cửa, không nhúc nhích.
Môi Quý Minh Trần gần như áp sát vào tai cô:
"Anh đã đi gặp bác sĩ Lâm rồi, anh hỏi anh ta làm thế nào để nhớ lại quá khứ của anh và em..."
Ở khoảng cách gần như vậy, hơi thở Ôn Dao phập phồng:
"Rồi sao? Anh ta nói gì với anh?"
"Anh ta nói nếu muốn nhớ lại quá khứ, thì phải lặp lại tất cả những chuyện đã qua, đặc biệt là những chuyện đáng nhớ nhất trong đời..."
"Vậy trước đây chúng ta, đã từng có sao?"
...
Cuối cùng cũng nói đến chủ đề này.
Nhưng lần này, Ôn Dao không hề né tránh hay xấu hổ như trước, đối mặt với người đàn ông dù mất trí nhớ nhưng vẫn quyến rũ này, cô vòng tay qua cổ anh, dùng chính lời nói của anh để đáp trả:
"Nếu anh muốn, em cũng có thể."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!