Sau cơn sóng gió của những kẻ săn mồi, biệt thự trở lại yên tĩnh.
Đợi đến khi màn đêm buông xuống, Địch Đại Hổ canh gác ở ban công, Melissa đi nấu cơm, Ôn Dao đi tới cửa phòng Quý Minh Trần, giơ tay gõ cửa:
"Tôi có thể vào được không?"
Giọng nói lười biếng của người đàn ông nhanh chóng vang lên từ trong phòng: Vào đi.
Nhưng khi Ôn Dao đẩy cửa bước vào, lại phát hiện bên trong sương khói mù mịt, cùng với làn sương mù tan đi, người đàn ông trong bồn tắm trắng nhìn cô, mỉm cười hỏi: Chuyện gì vậy?
Lúc này đêm khuya thanh vắng, trong căn phòng ngủ theo phong cách châu Âu cổ điển rộng lớn không có gì cả, chỉ có tấm thảm trải sàn phủ đầy bụi và một chiếc bồn tắm trắng tinh khiết.
Do hệ thống điện của biệt thự bị hư hỏng, trong phòng không có đèn, chỉ có mấy ngọn nến được thắp sáng bên cạnh bồn tắm, ánh nến lay động, sương mù bốc lên từ bồn tắm trắng, còn người đàn ông yêu nghiệt trong bồn tắm để trần nửa người trên, cơ bắp n.g.ự. c bụng săn chắc, dưới ánh nến tỏa ra ánh sáng vàng nhạt.
Ngón tay anh ta còn đang kẹp một chiếc ly rượu rỗng, trong ly là một đám lửa bốc lên, mãnh liệt như một đóa hồng lửa.
...
Rõ ràng là đang chạy trốn trong thời mạt thế, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, nhưng người này lại có nhã hứng tắm rửa ở đây, còn tạo ra bầu không khí lãng mạn như vậy, cứ như đang đi nghỉ dưỡng.
Ôn Dao cúi đầu:
"... Anh đang tắm sao còn cho tôi vào? Vậy tôi nói sau."
Quý Minh Trần lại ra lệnh:
"Quần áo ở trong tủ cạnh cửa, lấy giúp tôi."
Ôn Dao:
"Sao anh không tự lấy?"
Hửm? Quý Minh Trần nói như một lẽ đương nhiên:
"Vừa nãy quên mất, bây giờ... tay không với tới."
Nói xong, anh ta đặt ly rượu xuống, liếc mắt nhìn Ôn Dao, nhắc nhở:
"Ôn tiểu thư, hai lần ơn cứu mạng."
...
Tuy bất lực, nhưng Ôn Dao vẫn ngoan ngoãn lấy một chồng quần áo bên cạnh.
Cô chưa từng thấy bộ quần áo này, giống như là đồ mới, hơn nữa, đây đã là bộ quần áo thứ ba mà anh ta thay trong ngày hôm nay.
Sáng nay g.i.ế. c người dính máu, anh ta đi thay đồ, trưa ăn cơm dính một giọt dầu lên áo, anh ta lại đi thay đồ, còn có lần trước ở bệnh viện, anh ta mặc áo blouse trắng chơi cosplay, không biết anh ta có dị năng không gian hay không, nếu không thì lấy đâu ra nhiều quần áo như vậy.
Ôn Dao im lặng đặt quần áo lên tủ bên cạnh bồn tắm, còn chưa kịp quay người, người đàn ông bên cạnh đã giơ tay chỉ vào vai mình: Cô xem...
Cái gì?
Quý Minh Trần cười nói: Thấy chưa?
Ôn Dao nhìn hai vết sẹo dữ tợn đó, vẻ mặt khó hiểu: Sao vậy?
Quý Minh Trần lướt nhẹ ngón tay:
"Chỗ này, chỗ này, còn có chỗ này..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!