Chương 11: (Vô Đề)

Người đàn ông râu quai nón thấy bọn họ chỉ có bốn người, lập tức thả lỏng cảnh giác, nhưng hắn ta cũng không có ý định ra tay, mà quay sang hướng ghế sofa nói:

"Anh em chúng tôi vừa c.h.é. m một đám zombie, còn g.i.ế. c mấy con biến dị thể, bây giờ mệt rồi, muốn nghỉ ngơi ở đây hai ngày, các người có vật tư gì, nếu biết điều thì chia ra một ít."

Quý Minh Trần cụp mi mắt xuống, không nói gì. Bên cạnh, Ôn Dao ngồi dậy, lặng lẽ giấu dao, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

Melissa đảo mắt, xoay xoay khẩu s.ú.n. g trong tay, cũng không có động tĩnh gì.

Địch Đại Hổ thì vác s.ú.n. g máy, thành thật nhắc nhở: "Tầng một chỗ rộng rãi, các người có thể xuống tầng một, đừng làm phiền lão đại của chúng tôi."

"..."

Thấy cả bốn người bọn họ đều bình tĩnh như vậy, đám người này cũng hơi hoảng hốt, mấy người đứng cuối nhỏ giọng bàn tán: "Sao bọn họ không sợ gì cả vậy, chẳng lẽ có lai lịch gì đó?"

"Có lai lịch gì chứ, chẳng qua là dựa vào việc có hai khẩu s.ú.n. g thôi mà."

"Nhìn người đàn ông ở giữa kia kìa, trông như một tên thư sinh yếu ớt, e rằng ngay cả s.ú.n. g cũng không biết cầm..."

"Còn cô gái bên cạnh nữa, tay chân nhỏ nhắn, lại còn xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ có thể nguy hiểm sao?"

Theo tiếng bàn tán của bọn họ, sự chú ý của người đàn ông râu quai nón ở giữa chuyển sang Ôn Dao.

Thiếu nữ mặc một bộ đồ thể thao màu xám nhạt, ôm đầu gối ngồi, vẻ mặt vừa bất lực vừa cảnh giác.

Trông còn trẻ, da dẻ trắng nõn mịn màng, dung mạo ôn hòa xinh đẹp, là một mỹ nhân tuyệt sắc hiếm có trong thời bình, càng thêm quý giá trong thời mạt thế.

Chỉ cần nhìn một cái, cũng đủ khiến một đám đàn ông ngứa ngáy con tim, giống như dã thú nhìn thấy con mồi ngon lành, không kìm được sự kích động.

Bọn họ đã lâu không được gần gũi phụ nữ, huống chi là một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy. Mấy người đàn ông nhìn nhau, người đàn ông râu quai nón tiến lên một bước, thương lượng với Quý Minh Trần: "Anh em chúng tôi cũng mệt rồi, lười động tay động chân với các người..."

"Như vậy đi, chúng ta trao đổi thế nào? Chúng tôi chia cho các người nửa con nai rừng, các người đưa ra hai người phụ nữ, để mười mấy anh em chúng tôi hưởng thụ một đêm, chơi xong sẽ trả lại cho các người, các người cũng không thiệt..."

Nghe vậy, Melissa lập tức nổi giận, giơ s.ú.n. g lên mắng đám đàn ông: "Tao thấy chúng mày đều đang tìm đường chết!"

Nhưng người đàn ông râu quai nón căn bản không để ý lời của phụ nữ, vẫn nhìn Quý Minh Trần, hắn ta cảm thấy anh ta giống như là người cầm đầu, mà người cầm đầu mới là người có tư cách quyết định: "Nếu không được thì thôi bỏ cái con hung dữ kia đi, tôi muốn cái con bên cạnh cậu..."

Quý Minh Trần ngẩng mí mắt lên, đôi mắt hoa đào cong lên, nở một nụ cười ôn hòa với hắn ta: "Được thôi."

Ôn Dao bên cạnh: "..."

Melissa và Địch Đại Hổ nhìn nhau, đồng loạt cất súng, chuẩn bị xem kịch.

Thấy người ta dễ nói chuyện như vậy, lại còn rất sảng khoái, người đàn ông râu quai nón rất hài lòng, hắn cười nói với thuộc hạ: "Mấy người xuống khiêng nai lên, hai người các ngươi đi bế cô gái kia lại đây."

Hai người đàn ông với ánh mắt dâm dục tiến lên, con d.a. o sau lưng Ôn Dao đã sẵn sàng, nhưng tiếc là chưa kịp ra tay, hai người đàn ông đột nhiên bốc cháy sau lưng, kêu thảm thiết lăn lộn trước ghế sofa.

"Lửa! Lửa ở đâu ra vậy!"

"Sao lại nóng như vậy!"

"A a a cháy, lửa, hắn, hắn là dị năng giả..."

Đầu ngón tay Quý Minh Trần bốc cháy, ung dung đứng dậy, thong thả bước tới, dùng chân giẫm lên một người trong số đó, hai ngón tay đang bốc cháy chọc thẳng vào mắt người đàn ông.

Cùng với tiếng xèo xèo và khói đen, trán người đàn ông nổi gân xanh, phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết: "A a a———"

"Mắt tôi, mắt tôi! Ặc a..."

Hai con mắt lập tức biến thành hai cái lỗ đen, người đàn ông còn chưa kịp đưa tay che mắt, đã đau đến mức ngất xỉu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!