Giống như là đang yêu đương vậy!
Thời tiết vào tháng ba vẫn có chút lạnh, Doãn Bạch lo lắng Tả Tĩnh U ngồi hoài sẽ cảm mạo, liền thúc giục nàng quay lại giường nằm.
Tả Tĩnh U không lay chuyển được cô, đành phải ngoan ngoãn quay lại trên giường.
Xét thấy Tả Tĩnh U giữa trưa căn bản không có ăn cái gì, Doãn Bạch liền chống gậy đi đến mép giường Tả Tĩnh U ngồi xuống, cầm táo gọt cho nàng ăn.
Tả Tĩnh U nguyên bản còn muốn chối từ, chính là nhìn đến bộ dáng Doãn Bạch gọt lại thuần thục dị thường như thế liền từ bỏ.
Tả Tĩnh U dựa ngồi ở trên giường, ngóng nhìn sườn mặt Doãn Bạch nghiêm túc gọt táo, nhấp môi suy nghĩ một chút hỏi: "Em như nào còn biết làm mấy chuyện này?"
"Luyện tập a, luyện tập nhiều liền biết." Doãn Bạch trả lời cũng không nâng mặt, chỉ nghiêm túc mà xuống tay với trái táo, tận tâm tận lực gọt một trái táo lớn thành một đám thỏ con.
Tả Tĩnh U nhìn "Thỏ con" từ lòng bàn tay Doãn Bạch nhảy ra tới, nhỏ giọng nói thầm nói: "Mấy thứ này, phải xem thiên phú, cũng không phải luyện tập là có thể làm được." Giống như nàng vậy, làm thủ công đặc biệt dở, đừng nói gọt thỏ con, có thể gọt ra trái táo hoàn chỉnh đã không tồi rồi!
Rất nhanh Doãn Bạch xếp trái táo thành một loạt thỏ con trên dĩa trái cây, đưa tới trước mặt Tả Tĩnh U: "Keng keng keng keng! Xem, có phải đặc biệt đáng yêu hay không!"
Tả Tĩnh U cười gật gật đầu: "Phải phải phải! Đặc biệt đáng yêu!" Trò này, nàng đã thông qua Đồng Đồng xem đến rất nhiều lần!
Doãn Bạch cười hì hì hỏi nàng: "Tâm tình có tốt một chút hay không? Có đặc biệt muốn ăn chưa?"
Tả Tĩnh U cong mặt mày cười: "Muốn ăn!" Cho dù đã xem qua rất nhiều lần nhưng khi dùng trên người chính mình, Tả Tĩnh U vẫn cảm thấy dị thường vui vẻ.
Doãn Bạch liền đưa dĩa trái cây tới trước mặt Tả Tĩnh U, thập phần hào phóng nói: "Vậy mời chị ăn!"
Tả Tĩnh U tiếp nhận dĩa trái cây, không có sốt ruột ăn ngay mà là nghiêng đầu hỏi cô: "Cô Doãn Bạch, tôi có thể chụp ảnh thỏ con không?"
Doãn Bạch vui vẻ ứng chi: "Đương nhiên có thể!"
Tả Tĩnh U kêu Doãn Bạch đưa điện thoại cho nàng, sau đó chụp ảnh cho mấy chú thỏ con.
Sau khi chụp xong Tả Tĩnh U lại hỏi: "Cô Doãn Bạch, tôi có thể đăng ảnh thỏ con lên Weibo không?"
Mấy chuyện này còn cần phải hỏi sao? Vô luận như thế nào cũng có thể a!
Doãn Bạch lại lần nữa gật đầu, hơn nữa cầm nĩa chọc một con thỏ con đến trước mặt Tả Tĩnh U, cười tủm tỉm mà nói: "Được rồi cô Tả, đừng chỉ lo chơi điện thoại mau ăn đi!"
"Ăn chút trái cây khai vị, một hồi lại ăn cơm chiều."
Tả Tĩnh U cầm điện thoại, một bên phát Weibo một bên cúi đầu, cắn nĩa Doãn Bạch đưa qua, ngậm "Thỏ con" vào trong miệng mình.
Không bao lâu Tả Tĩnh U liền đã đăng một cái Weibo: "Hôm nay có chút không thoải mái, nhưng lại được Hoàng Tử Bé tặng quà! [ hình ảnh ]"
Sau khi đăng xong Tả Tĩnh U buông điện thoại, ngẩng đầu vừa thấy, Doãn Bạch lại găm một miếng táo lại đây, đưa tới bên miệng nàng: "A......"
Tả Tĩnh U nhìn về phía cặp mắt màu xanh xám thâm thúy của đối phương, sửng sốt vài giây, vén sợi tóc bên mái lên, mở miệng đặt táo ở bên môi tỉ mỉ cắn.
Đúng lúc này, Trương Ngọc cùng Dương Nghệ hai người mang theo hộp đồ ăn cơm chiều đẩy cửa vào, vừa lúc đụng phải một màn Doãn Bạch đút Tả Tĩnh U ăn táo này.
Hai người trợ lý dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía lẫn nhau, trong mắt chảy xuôi nghi hoặc như nhau: Đây là tình huống như thế nào?
Cứ thấy kỳ kỳ quái quái thế nào, cảm giác giống như là đang yêu đương vậy!
Ngay lúc nhóm trợ lý đang chửi thầm, thì Tả Tĩnh U thong thả ung dung nuốt "Thỏ con" trong miệng xuống, cùng Doãn Bạch nhìn về phía hai người kia.
Doãn Bạch nhìn đồ trong ta Trương Ngọc, vui vui vẻ vẻ vỗ tay nói: "Tốt rồi, cơm chiều tới, chúng ta nhanh ăn cơm đi!"
Tả Tĩnh U gật đầu, bỏ qua đôi mắt bát quái to nhỏ của trợ lý nhà mình, gật gật đầu nói một tiếng tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!