Từ từ, Tả Tĩnh U!
Sau khi trở về từ lễ trao giải thì Doãn Bạch hủy hết các cuộc họp làm ăn.
Làm một nhà tư bản có lương tâm, cô thậm chí còn cho Trương Ngọc một kỳ nghỉ dài hạn.
Sau khi Trương Ngọc đem cô đưa về biệt thự ở sơn trang Bạch Hạc, liền tỉ tỉ mỉ mỉ mà nghỉ phép.
Doãn Bạch không cần nghĩ cũng biết sau màn Lộ Thanh ở lễ trao giải cầm giải thưởng lớn cầu hôn với Tiêu Niệm thì trên mạng tuyệt đối sẽ nháo đến ồn ào huyên náo.
Vì tránh sẽ chịu thương tổn lần thứ hai cho nên sau về đến nhà thì cô rất sáng suốt đem điện thoại tắt đi, lại tắt hết các thiết bị internet trong nhà, cưỡng bách chính mình không được xem bất kỳ tin tức gì có liên quan với Tiêu Niệm cùng Lộ Thanh, trốn vào không gian riêng của bản thân yên lặng chữa thương.
Liên tiếp hai ngày Doãn Bạch đều giấu mình ở trong phòng chiếu phim, đem phim điện ảnh chín năm qua, từ khi Tiêu Niệm ra mắt đều ôn lại một lần.
Cuối cùng đến khi bản thân cô đói đến chịu không nổi mới từ ảnh trong phòng bò ra tới.
Tắm rửa một cái rồi kêu đồ ăn nhà hàng đưa đến.
Sau khi ăn cơm rồi mới hơi khôi phục một chút sức sống.
Gần hết tháng 4, cảnh xuân nhìn trong rất được.
Sau khi ăn cơm trưa xong thì Doãn Bạch mặc váy tơ lụa nằm ở sô pha lầu một dùng khăn lông bọc mấy viên nước đá lại mà chườm mắt cho bản thân.
Bởi vì chịu lạnh nên lâu lâu sẽ kêu tê nhẹ một tiếng.
Hai ngày nay cô ở trong phòng chiếu phim nhìn vật nhớ người, ôm hộp khăn giấy một bên ôn lại thời gian đã qua cùng Tiêu Niệm, một bên khóc thành một kẻ đại ngốc còn trực tiếp đem đôi mắt mình khóc sưng lên.
Làm đến hiện tại đôi mắt vô cùng đau đớn, đến mở cũng có chút khó khăn.
Doãn Bạch một bên đắp mắt một bên tự giễu mà nghĩ, đây chính là tự làm tự chịu.
Ai kêu cô khi trẻ lại vênh váo tự đắc, không hiểu cách yêu người ta lại cho rằng một tờ giấy hợp đồng là có thể trói được cả đời người ta, Tiêu Niệm sẽ vĩnh viễn gắn với lợi ích ở cùng cô đây?
Hiện tại thì tốt rồi, người ta cũng đã giác ngộ rời xa tư bản, rời xa chảo lớn tàn khốc của giới giải trí sẽ tự dựa vào lý tưởng của chính mình mà sinh hoạt đi.
Xứng đáng, mày xứng đáng, xứng đáng tự mình khóc thành một kẻ đại ngốc bức.
Doãn Bạch nằm ở trên sô pha, lại tự sa ngã một hồi.
Cô nằm một lúc thì tiếng chuông điện thoại trong nhà đột nhiên linh linh linh vang lên, làm cả người cô đều chấn kinh một chút.
Cô bỏ khăn lông đang đắp xuống sau đó quay đầu híp mắt nhìn về phía máy bàn, hoài nghi nheo lại đôi mắt.
Ai gọi điện thoại cho cô? Người có thể biết được số máy bàn nhà cô không nhiều lắm đi.
Chẳng lẽ là Tiêu Niệm, không không không, lấy tính cách của Tiêu Niệm, tuyệt đối sẽ không quay đầu lại gọi điện thoại cho cô.
Chẳng lẽ là Kim Tương Ngọc? Không phải nói gần đây bận xử lý công việc sao?
Doãn Bạch có chút không vui mà nhíu mày, cô do dự một hồi nhưng vẫn từ trên sô pha bước xuống rồi hướng về phía máy bàn.
Lúc đi đến chỗ điện thoại bàn Doãn Bạch kinh ngạc cảm giác trong lòng mình lại dâng lên một tia hy vọng.
Mà trong một khắc như vậy, cô mong đợi người gọi bên đầu dây kia là Tiêu Niệm.
Cô thậm chí bắt đầu miên man suy nghĩ, là Tiêu Niệm gọi điện thoại cho cô.
Nói em ấy đã không yêu Lộ Thanh, em ấy quyết định trở về rồi hai người giải hòa, sau đó vô cùng cao hứng mà cùng nhau sống nửa đời còn lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!