Chương 18: (Vô Đề)

Nói không chừng cô có thể trở thành bạn tốt với Tả Tĩnh U nha!

Là ca sĩ xem như cũng có sức ảnh hưởng như Tang Điền kỳ thật nghe qua không ít người khen.

Nhưng khen thành khẩn lại nghiêm túc giống như Doãn Bạch vậy, trừ bỏ những người mê ca hát ra kỳ thật rất ít thấy.

Tang Điền có chút ngoài ý muốn nhìn Doãn Bạch, nhìn đôi mắt màu xanh xám kia vừa nhìn liền thấy rất nghiêm túc liền nhịn không được cười: "Đa tạ Doãn đổng khích lệ, có thể làm Doãn đổng thích bài hát tôi hát, là vinh hạnh của tôi."

Doãn Bạch thập phần chân thành nói: "Không cần khách khí, có thể nghe được tiếng hát hay thế cũng là vinh hạnh của tôi.

Trong tiếng hát của cô có cảm xúc như vậy, hẳn là hát rất nhiều ca khúc chủ đề của phim điện ảnh."

Doãn Bạch dừng một chút, nỗ lực suy nghĩ một từ thích hợp: "Ca khúc hay có thể cứu vớt không ít phim." Ở thời đại tư bản xâm lấn này thì ngay cả "Nhà tư bản" xem như có lương tâm Doãn Bạch cũng không thể không thừa nhận, phim chiếu rạp thương mại cũng quá nhiều!

Càng quan trọng là, mấy loại thương mại này cũng đã lấy ra kịch bản có thể dễ xem một chút, như này liền càng làm người thổn thức.

Tang Điền nghe đánh giá như thế lại có chút thụ sủng kinh nhược, nhưng thật ra Tả Tĩnh U một bên cười tủm tỉm mà nói tiếp: "Nếu Doãn đổng cũng đã khen như vậy thì cô Tang Điền nhất định không thể cự tuyệt tôi nha."

"Nếu là cô đến hát ca khúc chủ đề của tôi thì sẽ làm phim điện ảnh của tôi rạng rỡ không ít!"

Tang Điền có chút dở khóc dở cười: "Cô không cần nói như vậy, tôi cũng sẽ đáp ứng mà."

Tả Tĩnh U cười đến ôn ôn nhu nhu: "Vậy tôi liền chờ ca khúc của ngài."

Ba người hàn huyên một phen, không một hồi lại có người quen tới tìm Tang Điền, Tang Điền đành phải nâng ly, cùng Tả Tĩnh U nói xin lỗi tự phạt một ly rượu lúc này mới rời đi.

Thấy Tang Điền rời đi, Doãn Bạch lúc này mới vươn gậy gõ gõ giày cao gót của Tả Tĩnh U, nhỏ giọng hỏi nàng: "Ca khúc chủ đề trong phim của cô là tìm cô ấy sao?"

Tả Tĩnh U giơ champagne trong tay quay đầu lại nhìn Doãn Bạch: "Doãn đổng cảm thấy, ánh mắt của tôi thế nào?"

"Khá tốt." Doãn Bạch gật đầu, lại nói đúng trọng tâm: "Cô ấy là lựa chọn không tồi."

Doãn Bạch dừng một chút, lại hỏi: "Cô đến nơi này ngoài tìm người sản xuất điện ảnh thì còn phải cùng người nào gặp mặt không?"

Tả Tĩnh U tinh tế mà cho nàng đếm: "Đương nhiên là có, một ít công ty truyền thông, nhà sản xuất, người chế tác, rồi bạn bè trong giới, gặp được người nào cũng phải chào hỏi một cái."

Doãn Bạch nga một tiếng, lẩm bẩm nói: "Cô rất bận." Hội trường lớn như vậy, cô tự nhận là hơi chút quen thuộc cùng Tả Tĩnh U một chút.

Dựa theo kinh nghiệm lúc trước thì nếu như bên người cô nếu không ai bồi khẳng định sẽ có một nhóm người không thức thời vây lên cùng cô lôi kéo làm quen.

Doãn Bạch lại phiền chết trường hợp này, mà cố tình có những lúc trốn không được đành phải lạnh mặt đi ứng phó.

Cô lắc ly rượu không có mục tiêu mà nghĩ, bằng không sau này mang theo Trương Ngọc thì tốt hơn.

Ít nhất có trợ lý bên cạnh không cần cô trực tiếp đối mặt nhiều người như vậy.

Lúc này Doãn Bạch giống như là cà tím bị sương đánh trông cứ héo héo.

Tả Tĩnh U nhìn ra cô thất thần thì suy nghĩ một chút, mơ hồ đã sờ đến suy nghĩ của cô lúc này.

Nàng dừng một chút, bên môi tươi cười: "Nếu Doãn đổng không bận thì tôi mời Doãn đổng uống vài ly rượu? Chúng ta tâm sự?"

Hai mắt Doãn Bạch tức khắc sáng lên: "Không bận, chúng ta nói về phim của cô?"

Tả Tĩnh U vui vẻ trả lời: "Tốt nha."

Nói là nói chuyện điện ảnh của Tả Tĩnh U nhưng kỳ thật Doãn Bạch cũng không biết nói cái gì nên liền tùy tiện tìm một đề tài: "Phim cô đang quay thế nào rồi? Cuối năm có thể quay xong không?"

Tả Tĩnh U thật ra lại rất phối hợp, có hỏi liền đáp: "Đại khái cũng chính là cuối năm, sau khi quay xong vừa vặn trở về ăn tết."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!