Chương 17: (Vô Đề)

Hai người cãi nhau, dường như môi trường khép kín sẽ khuếch đại cảm xúc của con người, họ còn động tay động chân, may mà bị Giả Hi Viên ngăn lại.

Tín hiệu vẫn không tốt, lúc có lúc không, may mà Giả Hi Viên vẫn liên lạc được với cha mẹ. Cha mẹ cô ta ở tỉnh bên cạnh, không thể đến đón cô ta được, gia đình cô ta ở trên có chút quan hệ đặc biệt, dường như đã nghe ngóng được chút thông tin, bảo cô ta nhanh chóng rời khỏi thành phố đại học đến nơi ít người lánh nạn, chờ đợi nhà nước cứu viện.

Vì vậy, Giả Hi Viên thuyết phục bạn trai đi theo Hạ Vĩ Thông. Cô ta rất thông minh, nhà Hạ Vĩ Thông ở tận trong núi, đó chẳng phải là nơi lánh nạn lý tưởng sao? Họ cứ đến đó lánh nạn trước, sau này đi tiếp là được.

Vì thế ba người tạm thời đạt thành nhất trí, tranh thủ trời chưa tối thì lên đường, kết quả vì vòng vo tránh chỗ tai nạn giao thông nên bị lạc đường, lại bị thây ma đuổi theo, chạy trốn cả một đêm, đến khi trời vừa sáng mới thoát khỏi nguy hiểm, đến được quận Bắc Đình.

Hạ Vĩ Thông mệt mỏi chạy trốn, lúc này mới có thời gian lấy điện thoại ra liên lạc với bạn gái và em gái. Tín hiệu thực sự rất kém, Hạ Vĩ Thông gọi mấy cuộc điện thoại đều không gọi được, may mà tin nhắn gửi đi thành công, bạn gái cũng trả lời anh ta.

Đi đến chặng này, Hạ Vĩ Thông áp lực tâm lý rất lớn. Bạn gái nói họ sẽ lái xe đuổi theo nhưng anh ta biết Tô Hàm không biết lái xe, Tô Nguyên thì có bằng lái nhưng Tô Nguyên nhát gan, bình thường cũng không lái xe, hai chị em họ sẽ đến đây bằng cách nào? Nghĩ đến anh ta lại lo lắng.

Anh ta vừa lo lắng vừa mong chờ, Khâu Vân Quang và Giả Hi Viên bên cạnh lại như chim sợ cành cong, xe dừng ở đây, theo họ thấy thì chẳng khác nào phơi bày dưới miệng lũ thây ma, thật sự quá nguy hiểm!

"Vĩ Thông, không phải nói như vậy, chúng ta cũng coi như đã cùng nhau vào sinh ra tử." Giả Hi Viên l.i.ế. m đôi môi khô khốc: "Chúng tôi chỉ lo lắng thôi, cậu đừng vừa mở miệng đã nói những lời tổn thương người khác như vậy, lúc này còn có gì quan trọng hơn việc chúng ta đoàn kết một lòng chứ?

"Hạ Vĩ Thông không nói gì. Khâu Vân Quang mặt mày u ám:"Vậy thì đợi thêm mười phút nữa, Hạ Vĩ Thông, cậu phải nghĩ đến mẹ cậu, mẹ cậu bị gãy chân rồi, bây giờ đang ở nhà chờ cậu về cứu mạng đấy!"

Lúc này Hạ Vĩ Thông mới động lòng, môi mím chặt.

"Đó là bạn gái và em gái bạn gái cậu, còn chưa phải là vợ đâu, bạn gái và mẹ, cậu tự phải cân nhắc xem ai quan trọng hơn.

"Khâu Vân Quang thừa thắng xông lên nhưng lại không thấy sắc mặt bạn gái mình cũng đã thay đổi. Bầu không khí rất tệ, đặc biệt là khi từng chiếc xe chạy vụt qua bên cạnh họ. Mười lăm phút sau, khi Khâu Vân Quang càng lúc càng mất kiên nhẫn, mắt bắt đầu nhìn chằm chằm vào chìa khóa xe, Hạ Vĩ Thông đột nhiên hét lên:"Đến rồi!"

Một chiếc xe tải nhỏ bẩn thỉu từ xa chạy tới, kính chắn gió phía trước có vết nứt, một cô gái trẻ thò đầu ra khỏi cửa sổ không ngừng vẫy tay, Hạ Vĩ Thông mở cửa xe đón ra: "Cuối cùng các em cũng đến rồi!"

"Anh Vĩ Thông, đúng là anh thật, em đã nói mà, chiếc xe này ban ngày ban mặt bật đèn xe, chắc chắn là anh đang đợi chúng em!"

xe tải nhỏ dừng lại, Tô Nguyên vội vàng xuống xe, ôm chầm lấy Hạ Vĩ Thông: "Em rất lo cho anh, từ hôm qua đến hôm nay chỉ mới một ngày thôi mà em thấy như cả một đời vậy, thế giới này sao lại thành ra thế này..."

Giả Hi Viên thở phào nhẹ nhõm, thò đầu ra gọi: "Vĩ Thông, bạn gái cậu đã đến rồi, chúng ta mau lên đường thôi."

"Đó không phải bạn gái cậu ấy, là em gái của bạn gái cậu ấy.

"Khâu Vân Quang đã từng gặp Tô Hàm và Tô Nguyên, nhận ra dáng vẻ của họ. Hai người đang ôm nhau bỗng nhận ra có chút ngượng ngùng, vội vàng tách ra."Anh Khâu, anh cũng ở đây ạ?" Tô Nguyên vuốt tóc, có chút ngượng ngùng đỏ mặt:

"Là em quá kích động, thật ngại quá. Chị xuống xe đi, anh Vĩ Thông ở đây!"

Tô Hàm ngồi ở ghế lái, không có ý định xuống xe, cô hạ cửa sổ thò đầu ra: "Chờ an toàn rồi hãy hàn huyên sau, anh Vĩ Thông, anh đi trước dẫn đường đi!

"Không hiểu sao, Hạ Vĩ Thông cảm thấy giọng nói của bạn gái có chút lạnh nhạt, anh ta có chút sốt ruột muốn giải thích nhưng bây giờ tình hình thực sự không thích hợp để trì hoãn nữa. Bạn cùng phòng trong xe lại đang thúc giục, Hạ Vĩ Thông liền đẩy Tô Nguyên:"Tiểu Nguyên lên xe đi!"

Tô Nguyên lên xe, có chút ngượng ngùng, chưa kịp nói gì thì xe đã nổ máy, cô ta lén nhìn biểu cảm của chị gái nhưng thấy chị gái vẫn bình tĩnh lái xe, dường như chẳng để tâm đến điều gì. Cô ta lập tức im bặt, lại thấy khó xử, cuối cùng đành nắm chặt ngón tay hỏi:

"Chị, chị có giận không? Cô gái trên xe anh Vĩ Thông em không quen, cô ấy cũng không quen chúng ta, chỉ là nhận nhầm thôi."

"Không sao."

"...

"Tô Nguyên không nói gì nữa, kéo dây an toàn, mím môi nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ. Một chiếc SUV vượt qua, Tô Nguyên phấn khởi:"Chị xem, đó là chiếc xe em muốn mua! Trước đây em đã nghĩ, đợi khi đi làm có tiền, em sẽ mua một chiếc SUV, loại xe này to và chắc chắn, lúc đó lái xe về nhà cũng tiện, còn có thể đưa cha mẹ đi chơi!

"Tô Nguyên đúng là một người hoạt bát, líu lo mãi không ngừng, Tô Hàm không nói nhiều, thỉnh thoảng chỉ đáp lại một hai câu. Nghe Tô Nguyên nói chuyện, Tô Hàm cũng không buồn ngủ khi lái xe. Mới đi được mười phút, tốc độ xe đột nhiên chậm lại, cuối cùng dừng hẳn. Tô Hàm từ từ phanh xe, xuống xe thò người ra nhìn về phía trước, thấy một đoàn xe dài ngoằng không thấy điểm cuối. Mới là ngày thứ hai của mạt thế, những người rời thành phố chạy nạn sao đã kẹt cứng đường cao tốc rồi? Ngay cả làn đường ngược chiều bên cạnh cũng bị kẹt cứng."Chắc là phía trước xảy ra tai nạn nên tắc đường rồi, anh lên xem sao." Hạ Vĩ Thông nói: "Tiểu Hàm, em và Tiểu Nguyên cứ ở đây chờ nhé. Vân Quang, chúng ta cùng đi." Khâu Vân Quang không muốn đi, chỉ có ở trong xe mới có thể cho anh ta cảm giác an toàn.

Nhưng Hạ Vĩ Thông không thể để một người đàn ông như Khâu Vân Quang ở lại đây được.

Không còn cách nào khác, Khâu Vân Quang đành phải mặt mày đen sì theo Hạ Vĩ Thông đi dò đường.

Tô Hàm cũng không đứng yên tại chỗ ngẩn người, cô lấy bản đồ ra, cô và Tô Nguyên đến chậm hơn một chút là vì cô đã đến hiệu sách trước. Trên cùng một con phố với siêu thị Bách Lộc Phúc có hai hiệu sách, cô tìm một hiệu sách có ít thây ma đi lại trước cửa rồi xông vào lục lọi sách.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!