Chương 73: (Vô Đề)

Ôn Nhiêu gội đầu thì lại bị chảy máu mũi. Máu sền sệt chảy theo lòng bàn tay anh xuống ngón tay, rồi tí tách nhỏ lên nền gạch trắng, bị nước xối loãng thành màu hồng nhạt.

Bọt xà phòng trên tóc Ôn Nhiêu còn chưa kịp gội sạch, anh đã cuống cuồng tìm cách cầm máu mũi. Khi Tiết Nhất Hàn xách lon Coca từ ban công về, nhìn thấy Ôn Nhiêu đang lom khom ôm vòi nước, tưởng anh đang gội đầu. Cho đến khi cậu ta vô tình liếc mắt, nhìn thấy cả mu bàn tay anh đầy máu, trong lòng run lên, theo bản năng đè vai Ôn Nhiêu.

"Cậu bị sao vậy?"

Ôn Nhiêu đặt tay xuống vòi nước rửa sạch, giọng nói có chút nghẹt mũi.

"Hơi nóng trong người, chảy máu mũi thôi."

Tiết Nhất Hàn nghe thấy là chảy máu mũi, vẻ mặt căng thẳng liền giãn ra một chút.

"Ăn cái gì mà nóng thế? Không phải là—"

Nói đến nửa chừng, Ôn Nhiêu đã đứng thẳng người vào phòng rút khăn giấy.

Tiết Nhất Hàn bực bội ngậm miệng, ném lon Coca không còn gì vào thùng rác.

Ôn Nhiêu cảm thấy mình phải đến bệnh viện chính quy kiểm tra, xem việc cứ liên tục chảy máu mũi này là chuyện gì. Nhưng hôm nay mới là thứ Năm, thứ Bảy lại phải học thêm. Nếu đợi đến Chủ Nhật thì chỉ còn buổi chiều. Thà rằng cứ dứt khoát xin nghỉ ngay bây giờ. Nhân tiện ra ngoài, anh cũng có thể mua vài bộ quần áo tử tế, nếu không thì cứ mặc đi mặc lại mấy bộ đó. Không chỉ Tiết Nhất Hàn thấy khó chịu, ngay cả chính anh cũng không chịu nổi.

Học sinh lớp mười cũng không nhàn nhã hơn lớp mười hai là bao. Buổi chiều, khi Ôn Nhiêu đi học, anh lại thấy Tiết Nhất Hàn vẫn đang gõ bàn phím trong phòng. Ôn Nhiêu liếc nhìn, trên màn hình là những hiệu ứng sặc sỡ, trông giống một trò chơi trực tuyến.

"Buổi chiều cậu không đi học à?"

Tiết Nhất Hàn không quay đầu lại.

"Không đi."

"Tôi thấy thời khóa biểu của cậu có tiết mà."

Ôn Nhiêu nói.

Tiết Nhất Hàn đáp.

"Không muốn học."

"Được rồi."

Nghe thấy cậu ta nói như vậy, Ôn Nhiêu biết đây không phải là không có tiết, mà là cậu ta định trốn học. Cài chặt nút áo sơ mi, Ôn Nhiêu đóng cửa phòng đi ra ngoài. Anh băng qua mấy tòa nhà học song song, bước vào lớp đúng lúc tiếng chuông báo hiệu vang lên. Phương Thu Tuyết ngồi bàn đầu tiên nhìn anh đi ngang qua trước mặt, rồi quay đầu lại nhìn theo một lúc.

Chỗ ngồi của Lâm Phồn không gần Ôn Nhiêu, nhưng hắn ta có thể liếc mắt là thấy Phương Thu Tuyết ngồi ở bàn đầu. Vì vậy, nhất cử nhất động của Phương Thu Tuyết đều làm hắn bị phân tâm. Hắn cố gắng siết chặt cây bút trong tay, để không giống như Phương Thu Tuyết mà quay đầu lại nhìn khi Ôn Nhiêu đi ngang qua.

Ôn Nhiêu trở về chỗ ngồi, lục lọi trong ngăn kéo, rồi lấy một vài thứ ra nhét vào túi. Sau tiếng chuông báo hiệu, chỉ còn năm phút nữa là vào học. Cả lớp chỉ có tiếng bút viết "sột soạt", cùng với tiếng mở ngăn kéo trầm thấp, khó chịu của hắn.

Lâm Phồn đang bực bội thì lưng bỗng bị ai đó dùng bút chọc vào. Hắn quay đầu lại, thấy một khuôn mặt tươi cười tiến đến gần cùng một quyển bài tập được đưa qua.

"Cảm ơn nhé."

Người trả bài tập còn nháy mắt với hắn ta .

Lâm Phồn nhận lại bài tập, tiện tay đặt lên bàn.

Làm bài tập xong trước giờ học, Lâm Phồn có cảm giác như sống sót sau tai nạn. Hắn nghe thấy tiếng ngáp có phần khoa trương từ phía sau, hắn ta lướt mắt qua tất cả những người đang làm bài trong lớp, rồi phát hiện một chuyện khiến hắn cảm thấy hứng thú.

"Này, Lâm Phồn!"

Lâm Phồn bị bút của  cậu ta chọc vào lưng có chút khó chịu, nhưng vẫn cúi người lại gần.

"Gì vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!