Học sinh lớp mười hai gần như không có thời gian nghỉ ngơi. Ngay cả giờ nghỉ trưa quý giá cũng bị các thầy cô bộ môn dùng để giao bài tập đè bẹp. Thế nên, sau khi đi phòng y tế xử lý vết thương, Ôn Nhiêu không còn thời gian đi căng tin ăn trưa. Anh lê cái chân phải bị người đá vài cú, có chút nhức mỏi, vào lớp, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh thùng rác.
Vẻ mặt thảm hại của anh, vừa nhìn đã biết là vừa bị đánh. Những người xung quanh thì thầm, bàn tán xem bộ dạng anh ta thê thảm đến mức nào.
Lâm Phồn đang làm bài, dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh một cái.
Hắn tận mắt thấy Ôn Nhiêu bị vây ở trong nhà vệ sinh. Lâm Phồn biết Ôn Nhiêu sắp phải đối mặt với điều gì, nhưng lại không có ý định ra tay giúp đỡ. Thấy hắn thờ ơ như vậy, Ôn Nhiêu lẽ ra phải oán hận hắn mới phải, dù không có tư cách oán hận, thì cũng không thể bình tĩnh như thế.
Ôn Nhiêu nhận ra ánh mắt của Lâm Phồn, anh dừng lại nhìn hắn một cái, rồi khi đi ngang qua chỗ ngồi của hắn, anh tránh đi một chút.
Từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh.
"Này, Lâm Phồn, cậu nói xem chuyện vừa nãy chúng ta có nên nói với thầy cô một tiếng không?"
Bạn nam ngồi cạnh Lâm Phồn thấy Ôn Nhiêu bước đi khập khiễng, bỗng dưng cảm thấy tên u ám này có chút đáng thương.
"Cậu ta bị đánh thành ra thế này cơ mà."
Lâm Phồn có chút bực bội.
"Mày thích lo chuyện bao đồng à?"
Biết Lâm Phồn ghét Ôn Nhiêu, người bạn thân không nói thêm nữa.
Ôn Nhiêu bị đánh một trận cũng không sao, nhưng chủ yếu là anh chưa ăn cơm trưa. Từ lúc trở về chỗ ngồi, anh đã gục xuống bàn.
"Ôn Nhiêu, cậu không sao chứ?"
Ôn Nhiêu ngẩng đầu, thấy bạn nữ lần trước đã đến hỏi bài anh, từ bàn đầu tiên chạy xuống cuối lớp. Ôn Nhiêu ngẩng đầu lên.
"Tớ không sao."
"Cậu có cần đi phòng y tế không?"
Bạn nữ hỏi.
Lần trước Ôn Nhiêu chỉ bài cho cô, anh đã thấy tên cô trong sách: Phương Thu Tuyết. Thành tích cô ở mức trung bình của lớp, là người rất cố gắng. Ôn Nhiêu thích những cô gái như vậy, nên đối mặt với sự quan tâm của cô, cậu cũng nhẹ nhàng đáp lại .
"Tớ đã đi rồi."
"Mặt cậu..."
Ôn Nhiêu đưa tay sờ lên trán, chỗ đó bị trầy một chút. Anh không bận tâm đến vết thương nhỏ này, lúc nãy đi phòng y tế, chính anh cũng không chú ý. Ôn Nhiêu đang định nói mình không sao thì Phương Thu Tuyết lấy từ trong túi ra một miếng băng cá nhân.
"Cậu có cần băng dán không?"
Ôn Nhiêu trong lớp là người bị mọi người ghét bỏ, đột nhiên có một bạn nữ đối xử tốt với anh, những người ban đầu không chú ý đến anh khi vào lớp, giờ cũng ngoảnh đầu lại nhìn.
Ôn Nhiêu nhận miếng băng dán từ tay cô.
"Cảm ơn."
Phương Thu Tuyết quay người trở về chỗ ngồi của mình. Khi Ôn Nhiêu dán băng dán, anh thấy bạn nữ ngồi cạnh Phương Thu Tuyết kéo tay áo cô, nói gì đó. Vừa nói vừa quay đầu lại, dùng ánh mắt ghét bỏ đánh giá Ôn Nhiêu. Phương Thu Tuyết bị kéo tay áo, có chút bối rối.
Mặc dù Ôn Nhiêu không để ý đến ánh mắt của mấy tên nhóc này, nhưng anh không muốn thấy một bạn nữ chỉ vì đối xử tốt với anh mà bị cả đám người bàn tán sau lưng, vì vậy anh muốn cố gắng giữ khoảng cách với Phương Thu Tuyết.
Tiết thể dục buổi chiều lại là giờ tự do. Các bạn nam tụ tập trên sân bóng rổ, các bạn nữ ngồi trên bãi cỏ tán gẫu. Ôn Nhiêu thì ngồi một mình dưới xà đơn ngẩn ngơ. Dáng vẻ của anh quá cô độc. Phương Thu Tuyết đến tìm anh một lần, Ôn Nhiêu thấy ánh mắt của các bạn nữ sau lưng cô nên đã khéo léo từ chối.
Vì là buổi chiều, mặt trời càng lúc càng chói chang. Ôn Nhiêu không ngồi dưới xà đơn nữa, anh phủi cỏ dính trên mông, định tìm một chỗ mát mẻ hơn để ngồi. Không ngờ khi anh đi qua sân bóng rổ, một quả bóng rổ do người khác ném trúng đầu anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!