Ôn Nhiêu muốn đi cắt tóc, tóc dài quá cứ che khuất mắt. Nhưng vì là học sinh nội trú, trừ khi xin nghỉ, nếu không thì anh không thể ra khỏi cổng trường. Để không bị những sợi tóc lòa xòa làm vướng mắt, amh mua một sợi dây buộc tóc, cột phần tóc quá dài lại thành một túm nhỏ. Tuy nhiên, tóc anh không dài như của Sylvie trước kia, chỉ một đoạn ngắn, trông giống cái đuôi thỏ.
Con trai thường cắt tóc gọn gàng. Dây buộc tóc là thứ chỉ con gái dùng nên việc Ôn Nhiêu dùng nó khó tránh khỏi bị người khác bàn tán.
"Đồ ẻo lả, lại còn buộc tóc nữa, bảo nó giống con gái thật không sai."
Chuyện đánh nhau lần trước đã qua đi. Đối tượng đánh nhau vì cái gọi là tự tôn mà nhất mực khẳng định đã đánh cho Ôn Nhiêu một trận tơi bời, nên những người ban đầu còn e ngại Ôn Nhiêu vì chuyện anh tức giận mà đánh người, giờ lại bắt đầu không kiêng nể gì.
Ôn Nhiêu đưa tay gãi gãi túm tóc ngắn cũn, trong lòng bàn tay cảm thấy cộm cộm.
"Cả tóc cũng tết, sao không mặc váy luôn cho rồi."
Thấy Ôn Nhiêu thờ ơ, những kẻ bàn tán càng táo bạo hơn, thậm chí cố tình nói to để Ôn Nhiêu cũng phải nghe thấy.
Ôn Nhiêu đang xoa tóc thì buông tay, chống bàn đứng lên. Tiếng bàn tán đột nhiên im bặt, nhưng Ôn Nhiêu chỉ cầm lấy cốc nước trên bàn, đi đến máy lọc nước rót một cốc. Khi trở về chỗ ngồi, anh vừa uống nước vừa lướt mắt qua những kẻ vừa nói xấu mình.
Dù nguyên chủ trước đây có đáng ghét thế nào đi nữa, nhưng giờ chuyện này có thể coi là bạo lực học đường rồi đúng không?
Thời gian giải lao ngắn ngủi giữa giờ trôi qua, tiếng chuông vào học vang lên. Thầy giáo giảng bài trên bục, còn Ôn Nhiêu thì uể oải gục xuống bàn. Các học sinh ngồi xung quanh đều nghe rất chăm chú. Ngay cả những bạn nam học dốt lại ham chơi, trong lớp cũng im lặng, không dám làm loạn.
"Chán thật đấy."
Ôn Nhiêu gục nửa thân trên xuống bàn, đưa ghế lên xuống.
Đang lúc lắc ghế, Ôn Nhiêu đột nhiên cảm thấy chiếc ghế chao đảo một cái. Sau đó, toàn bộ cơ thể anh không kiểm soát được quán tính, ngã ngửa ra sau, va trúng thùng rác ở góc tường. Anh ngã xuống cùng với đống rác đổ ra ngoài.
"Ôn Nhiêu, em đang diễn trò xiếc à?"
Thầy giáo đang viết bài trên bảng quay đầu lại nhìn Ôn Nhiêu đang ngã nhào trong đống rác.
Bạn nam ngồi trước mặt Ôn Nhiêu cười khúc khích không ngừng.
Ôn Nhiêu đứng dậy từ đống rác. Vì cú ngã quá đột ngột, mông anh tê dại. Thùng rác bị đổ ra đầy vỏ hộp đồ ăn nhanh còn thừa lại. Toàn bộ tay áo của Ôn Nhiêu dính đầy mỡ và những miếng ớt xanh mềm nhão như nôn ọe.
"Cậu ấy đá ghế của em."
Ôn Nhiêu nói.
Bạn nam ngồi phía trước lập tức thề thốt phủ nhận.
"Là tự mày ngồi lắc ghế, ngã thì đổ lỗi cho tao à?"
Ôn Nhiêu thực sự có chút bực mình.
Thầy giáo không có ý định giúp anh vạch trần sự thật, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc vở hài kịch này để tiếp tục giảng bài.
"Em ngồi đàng hoàng, nó có thể đá ngã ghế của em à?"
Vẻ mặt bạn nam phía trước có chút đắc ý.
"Chúng ta tiếp tục bài học."
Thầy giáo quay người, ném viên phấn xuống bàn.
"Ôn Nhiêu, em dọn dẹp thùng rác đi."
Nói xong còn cố ý thêm một câu.
"Dù sao em cũng có nghe giảng đâu, dọn luôn bây giờ đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!