Ôn Nhiêu không có bạn bè trong cả lớp. Ban đầu, vẫn có mấy bạn nữ đồng cảm nói chuyện với anh, nhưng cuối cùng họ cũng bị các bạn nam trong lớp làm cho đồng hóa, bắt đầu ghét cái tính cách âm trầm của anh.
Lâm Phồn ghét Ôn Nhiêu phần lớn là vì những người xung quanh đều ghét anh. Nhưng sau này, khi ở chung phòng, dù vẫn thấy khó chịu với tính cách u tối và mái tóc bết dầu của đối phương, nhưng cũng không có xích mích gì lớn. Hắn ta khinh thường mấy hành động bắt nạt vô cớ Ôn Nhiêu của các bạn nam khác trong lớp.
Nếu không có chuyện kia xảy ra, hắn có thể xem Ôn Nhiêu như người vô hình cho đến khi kết thúc năm học cấp ba. Nhưng rồi chuyện đó đã xảy ra...
Đầu bút của Lâm Phồn ấn mạnh xuống tờ giấy, suýt nữa làm thủng cả trang.
Mỗi khi nghĩ lại chuyện hôm đó Ôn Nhiêu trốn trên giường hắn ta làm cái việc kinh tởm kia, hắn lại có cảm giác muốn nôn nhưng không nôn được. Vốn dĩ mọi chuyện đã kết thúc khi Ôn Nhiêu chuyển phòng và hắn ta vứt bỏ cả bộ chăn gối, nhưng vì các bạn nam xung quanh thường xuyên nhắc tới, khiến hắn mãi không thể quên.
"Thật ghê tởm."
"Thật ghê tởm."
"Thế này có đúng không?"
"Đúng rồi."
"Cảm ơn cậu nhé!"
Giọng của Ôn Nhiêu từ phía trước vọng lại.
"Không có gì, chúng ta đều là bạn cùng lớp mà."
Lâm Phồn ngồi phía sau, nhìn Ôn Nhiêu đưa lại sách cho một bạn nữ đứng dậy. Anh thường xuyên cúi đầu, nhưng khi ngồi lại hơi ngẩng lên, một tay chống cằm, tay còn lại lơ đãng xoay bút. Từ góc nhìn của Lâm Phồn, anh dường như đang cười.
"Cái tên u tối như chuột cống này mà cũng biết cười sao?"
Sau khi tiễn bạn nữ kia đi, Ôn Nhiêu luôn cảm thấy có ánh mắt đang dõi theo mình từ phía sau. Anh quay đầu lại và thấy Lâm Phồn đang nhìn mình bằng ánh mắt đầy vẻ ghét bỏ. Thật ra, anh đã quen với điều đó rồi.
Lâm Phồn bị ánh mắt nhìn thẳng của Ôn Nhiêu làm cho khó chịu. Dù là người nhìn trước, nhưng việc bị Ôn Nhiêu quay lại nhìn làm hắn ta bực bội. Trước khi cơn giận bùng lên, Ôn Nhiêu đã quay đầu đi trước.
Suốt cả tiết học sau đó, Lâm Phồn cứ cố ý hay vô ý nhìn chằm chằm gáy của Ôn Nhiêu.
Vì thành tích tiếng Anh không tốt, Ôn Nhiêu đã bị thầy giáo chuyển thẳng xuống dãy cuối cùng. Ôn Nhiêu cũng không cãi lại, chỉ ôm chiếc cặp sách đầy ắp sách vở xuống ngồi ở cuối lớp. Tối qua ngủ không ngon, anh nghe giảng được một nửa thì không chịu nổi, gục xuống bàn ngủ lúc nào không hay. Khi tỉnh dậy dụi mắt, anh thấy xung quanh có mười mấy đôi mắt đang nhìn mình.
"Nhìn cái gì chứ?"
"Chưa thấy ai đi học ngủ gật sao?"
Ôn Nhiêu cầm bình nước đi đến máy lọc nước phía trước để lấy nước, nghe thấy những lời bàn tán đó. Anh thực sự không còn chút h*m m**n tranh cãi nào. Uống ừng ực nửa cốc nước, anh vươn vai thật mạnh rồi ngáp một cái. Anh muốn nói chuyện với những người đàn ông trưởng thành, không muốn cãi vã với mấy thằng nhóc ranh chưa mọc hết lông.
Vì tiếng ngáp của anh, cả lớp lập tức im lặng.
Chịu đựng mãi cũng đến giờ tan học, Ôn Nhiêu xoa xoa cái cổ mỏi nhừ, quyết định về phòng ngủ nằm một lát. Nhưng chưa kịp đứng dậy, một bạn nam cao lớn đã đứng trước mặt anh.
"Ôn Nhiêu."
"Hả?"
"Mày ở lại dọn vệ sinh, tiện thể đổ rác luôn nhé."
Bạn nam cao lớn nói.
Ôn Nhiêu nghiêng đầu nhìn danh sách trực nhật trên bảng.
"Hôm nay không phải tớ trực."
"Mẹ nó bảo mày quét thì quét đi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!