Không hiểu có phải do ngày trước nguyên chủ tiêm quá nhiều hoóc
-môn nữ hay không mà trên người Ôn Nhiêu chẳng có nổi mấy sợi lông. Ngay cả ở cái tuổi dậy thì lẽ ra râu tóc mọc rậm nhất thì chỗ ấy cũng trơ trụi. Điều này thật đáng sợ, nhưng may là thân thể anh vẫn còn nhỏ, Ôn Nhiêu có thể tự an ủi rằng anh chưa phát triển hết. Chỉ cần sau này không tiêm mấy thứ linh tinh nữa, mọi thứ hẳn sẽ dần trở lại bình thường.
Thầy giáo vẫn đang giảng bài trên bục. Nhưng vì là môn tiếng Anh mà Ôn Nhiêu không mấy hứng thú, nên anh chỉ lơ đãng lật sách, nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm những hàng cây xanh um và khu nhà học. Anh đã quen với chế độ khiếm người ở nước ngoài, giờ đột nhiên quay lại thời học sinh đông đúc như thế này, quả thực có chút không quen.
Bốn phía xung quanh đều là tiếng sột soạt ghi chép. Ngay cả Lâm Phồn, người mấy ngày nay vẫn luôn nhìn anh bằng ánh mắt chán ghét, giờ cũng đang cúi đầu chăm chú ghi chép.
Mải nghĩ ngợi, Ôn Nhiêu nhanh chóng bị thầy giáo trên bục phát hiện. Vì từng du học, nên tính cách của thầy có lẽ là tệ nhất trong số những giáo viên mà Ôn Nhiêu từng học.
"Sao lại không ghi chép?"
Ôn Nhiêu đã nhận ra thầy đang đi xuống bục giảng, nhưng không ngờ lần này thầy lại đi thẳng về phía mình. Để tránh rắc rối, Ôn Nhiêu rút bút ra và bắt đầu chép những gì trên bảng. Thật kỳ lạ, tiếng Anh rõ ràng khác hẳn tiếng Trung, vậy mà thầy giáo lại cứ thích bắt học sinh dịch đi dịch lại.
Thầy giáo vẫn đứng trước bàn Ôn Nhiêu, khoanh tay lại.
"Học lớp mười hai rồi, ngày nào cũng không biết mình nên làm gì."
Ôn Nhiêu, vì gần đây có luyện viết tiếng Trung nên chữ viết cũng tạm ổn, không còn quá gượng gạo. Nhưng vì đã quen với việc dùng tiếng Anh, khi chuyển sang tiếng Việt, tốc độ viết chậm hơn hẳn so với người khác.
"Ghi chép xong hết chưa?"
Cả lớp đồng thanh.
"Dạ xong rồi ạ."
"Xong rồi thì tôi xóa đây."
Thầy giáo đứng trước mặt Ôn Nhiêu rõ ràng thấy anh mới chép được một nửa, nhưng vẫn quay đầu đi xóa hết những gì trên bảng. Xóa xong, thầy quay lại nhìn Ôn Nhiêu, thấy cậu đang cầm bút mà chẳng biết phải làm gì, liền hỏi.
"Ôn Nhiêu, đưa vở ghi chép cho tôi xem."
"... Em chưa chép xong."
Thầy giáo đột nhiên biến sắc.
"Chưa chép xong mà em không nói gì?"
Ôn Nhiêu thề rằng anh đã nói, nhưng thầy giáo đứng gần nhất lại như cố tình không nghe thấy, cứ thế quay đầu đi xóa bảng rồi sau đó bắt đầu gây sự với anh.
Những học sinh xung quanh đã ghi chép xong, tất cả đều đang nhìn thầy giáo mắng mỏ Ôn Nhiêu. Đây cũng là chuyện thường tình, học sinh cuối cấp mệt mỏi với việc học, thầy giáo cũng mệt với việc giảng bài, lúc này họ cần tìm một cớ gì đó để giải tỏa. Ôn Nhiêu, người không được lòng cả lớp, đương nhiên trở thành đối tượng để trút giận.
"Em ra ngoài đứng."
Ôn Nhiêu vịn vào bàn đứng dậy, tiếng kéo ghế ma sát với nền nhà chói tai.
Khi Ôn Nhiêu bước ra khỏi lớp học, bên trong lại vang lên tiếng giảng bài. Ôn Nhiêu ngẩng đầu nhìn lớp học đối diện, họ đang học môn Ngữ văn. Cô giáo Ngữ văn mặc váy, với vẻ dịu dàng của phụ nữ phương Đông, dần thu hút sự chú ý của Ôn Nhiêu. Nghe một lát, tiếng ồn ào từ cầu thang vọng tới. Ôn Nhiêu nhìn sang, thấy một người dẫn theo mấy kẻ khác đang đi lên từ cầu thang. Học sinh cuối cấp giờ này thường học bài, cho dù có trốn học cũng không dám đi thành nhóm như vậy.
Bọn họ không để ý tới Ôn Nhiêu, vừa đi vừa cười nói, vịn lan can hướng lên sân thượng. Ôn Nhiêu lại chú ý, người dẫn đầu tóc đỏ kia hình như là bạn cùng phòng mới của mình.
Hai tiết sau lại là tiết tiếng Anh. Ôn Nhiêu vào lớp với ánh mắt khinh thường của thầy giáo. Sau khi thầy rời đi, cả lũ học sinh xúm lại xì xào bàn tán sau lưng anh:
"Ngày nào cũng khoác lác, nói mình đi du học các kiểu, chẳng qua cũng chỉ dựa vào quan hệ của bố anh ta mới được về đây dạy thôi."
"Trong lớp mình, anh ta chỉ dám bắt nạt mỗi thằng ngốc Ôn Nhiêu."
Ôn Nhiêu, người bị mắng là đồ ngốc, ngẩng đầu nhìn lướt qua mấy gương mặt còn non choẹt kia, anh làm một cái ký hiệu chửi bới học được từ thế giới ngầm. Bọn họ không hiểu, chỉ tỏ vẻ bất mãn với ánh mắt của anh
"Nhìn cái gì mà nhìn?!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!