Ôn Nhiêu rất dễ dàng làm được dây thép và thanh sắt mỏng dùng để cạy khóa cho Sean. Khi đưa cho hắn, Ôn Nhiêu lại trịnh trọng nhắc nhở một câu
"Trước khi tôi đưa ra quyết định cuối cùng, anh không nên sử dụng những thứ này trước."
"Bảo bối, tôi sẽ làm mọi thứ theo sự sắp xếp của anh."
Sean láu cá trả lời.
"Vật anh vẽ cho tôi đâu?"
Sean dùng tay cầm dây thép và thanh sắt mỏng giả vờ chỉnh lại vạt áo, nhét đồ vật vào trong quần, sau đó một tay khác từ hàng rào sắt vươn ra, nắm lấy cổ tay Ôn Nhiêu. Ngay khi Ôn Nhiêu định thoát ra, anh cảm thấy một tờ giấy cuộn tròn bằng ngón tay, dán vào cánh tay anh, rồi nhét vào trong tay áo.
Sau đó Sean buông tay ra, nháy mắt với anh. Ôn Nhiêu liếc nhìn xung quanh, giả vờ như không có chuyện gì rồi rời đi.
Đúng như Nick đã nói, quả thật có quản lý mới sắp được điều đến đây. Nhưng Ôn Nhiêu không thể đặt toàn bộ hy vọng vào người quản lý mới đến. Anh lại hỏi thăm từ những người khác về con đường có thể thông thương với bên ngoài. Sau đó, anh thuận lợi tìm được mấy quản lý bị mua chuộc, theo dõi họ, và thu được một lối đi tương đối bí mật.
Hai ngày sau, Ôn Nhiêu đã thu thập đủ thông tin, nhưng dù vậy, anh vẫn không chắc chắn có thể giúp người bên trong trốn thoát. Và vì Norman là người ở khu A, khả năng hiệp trợ hắn trốn thoát thành công càng trở nên cực kỳ mong manh.
Bây giờ đã qua thời gian thông khí, mọi người ở khu hoạt động đã về phòng. Lười biếng nằm trên giường, Ôn Nhiêu đang nặng trĩu tâm sự đi dạo trong phạm vi tuần tra của mình.
Bỗng nhiên, một viên đá ném đến trước mặt hắn. Ôn Nhiêu ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy lão già người Nga râu ria đầy mặt kia. Tên này bình thường không có việc gì cũng quấy rầy hắn, cho nên Ôn Nhiêu chỉ nhíu mày, rồi dời mắt đi. Sau đó lại là một viên đá nữa. Lão già người Nga bị nhốt trong phòng nắm lấy song sắt, làm mặt quỷ với anh. Ôn Nhiêu vẫn không định để ý đến hắn ta, nhưng lão già người Nga bỗng nhiên chỉ chỉ sang bên trái. Bên trái hắn?
Ôn Nhiêu nhìn sang, trong căn phòng bên trái đó, một người đàn ông da trắng cao lớn tương tự, cũng dùng tư thế tương tự chỉ vào bên cạnh. Với hai "biển báo giao thông" như vậy, Ôn Nhiêu cũng biết là chuyện gì. Đi dọc theo dãy phòng bên trái, quả nhiên nhìn thấy Sean đang dựa vào tường.
Hai ngày nay Sean đã lén lút luyện tập mở khóa trong ca trực của hắn, bây giờ hắn đã có thể rất thuần thục mở khóa cửa phòng mình trong vòng hai mươi giây.
"Có chuyện gì sao?"
Ôn Nhiêu kẹp cây gậy điện hỏi.
"Tôi có thể sẽ bị chuyển đi."
Sean nói.
"Cái gì?!"
Sean đứng thẳng người
"Họ định chuyển tôi đi."
Điều này đối với Ôn Nhiêu mà nói, không phải là một tin tốt.
Nhìn sắc mặt Ôn Nhiêu trở nên khó coi, Sean vậy mà vẫn có tâm trạng nói đùa
"Dáng vẻ của anh, giống như đang nói 'người yêu dấu, đừng đi, đừng rời xa em' ."
"Anh thật là..."
Sean vươn hai tay khoanh sau gáy
"Cho nên anh phải hành động nhanh lên, nếu chuyển đi, Norman cũng sẽ đi cùng tôi."
"Hắn ta đáng lẽ phải được đưa đến bệnh viện tâm thần chứ?"
"Ha."
Sean buông tay.
"Cái này thì chưa chắc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!