Chương 46: Tiểu kiều thê của đại lão

Xe của Norman dừng ở đầu con hẻm khu phố đen. Lúc này trời còn chưa tối, nhưng những ngọn đèn đường trắng nhợt đã lần lượt sáng lên.

Ôn Nhiêu và Norman cùng nhau ngồi vào xe. Ôn Nhiêu vì vừa tắm xong, trên người còn vương lại mùi hương nhẹ nhàng, cửa sổ xe lại đóng, mùi hương đó rất nhanh liền tràn ngập khắp xe. 

"Tôi cứ tưởng công việc của anh không cần ra ngoài." 

Ôn Nhiêu nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ xe từ từ trở nên u ám, những người đi đường thưa thớt ven đường dần bị bỏ lại phía sau, hoàn toàn như hai thế giới bị ngăn cách với khu phố đen. 

"Bình thường thì không cần, hôm nay có tình huống đặc biệt." 

Ánh đèn đường ngoài cửa sổ xe chợt lóe qua trên mặt Norman. 

"Tình huống đặc biệt?" 

"Nhận được một cuộc điện thoại, chuyện vốn dĩ đã giải quyết, đối phương nhất quyết muốn gặp mặt để bàn lại một lần." 

Norman nói. 

"Thế nào?" 

"Đối phương tạm thời thay đổi địa điểm, tôi liền không đi." 

Thông thường nếu nói chuyện làm ăn, việc thay đổi địa điểm tạm thời là rất khiến người khác phản cảm, Ôn Nhiêu cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng Norman đã hỏi anh: 

"Còn cậu, mấy ngày nay công việc thế nào?" 

Ôn Nhiêu vừa chuẩn bị trả lời, tiếng phanh xe chói tai liền vang lên. Vì không thắt dây an toàn, anh trực tiếp bị quán tính của xe, văng ra một chút. Tình trạng của Norman cũng không khá hơn là bao, anh ta đỡ lưng ghế phía trước chuẩn bị hỏi tài xế sao thế này, liền nhìn thấy ánh đèn xe sáng chói, đang rọi thẳng vào một chiếc xe chắn ngang phía trước.

Chiếc xe đó chắn ngang trên đường, không hề có ý định di chuyển. 

"Chết tiệt, tên nào từ đâu chui ra chặn đường vậy." 

Norman kéo cửa xe, chuẩn bị xuống xe dạy dỗ tên đậu xe bừa bãi đó một chút, Ôn Nhiêu lại đột nhiên nắm lấy cánh tay anh ta. Norman quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Ôn Nhiêu trừng lớn mắt, nhìn chiếc xe chắn ngang giữa đường. 

"Sao vậy?" 

"Là lần trước Sylvie..." 

Ôn Nhiêu còn chưa kịp nói xong, từ chiếc xe chắn ngang giữa đường, bốn người đàn ông da trắng cao lớn liền bước xuống. 

Norman tuy biết chuyện này, nhưng cho đến bây giờ, anh ta cũng chỉ xác định người gây ra chuyện đó là một trong hai người. Hơn nữa gần đây đối phương vẫn luôn không có hành động gì, Norman đều đã buông lỏng cảnh giác. 

Ôn Nhiêu đã từng đối mặt với những người này một lần, lần trước anh còn cứu Sylvie ra ngoài, nếu lần này anh lại bị bắt, có thể sẽ trực tiếp bị đổ xi măng cho vào thùng sắt. Tài xế còn chưa kịp phản ứng, đã bị kéo mạnh cửa xe ra, bị lôi đầu đập vào nóc xe đến bất tỉnh nhân sự. Ôn Nhiêu nhào lên, kéo cửa xe đóng lại, sau đó lớn tiếng kêu với Norman: 

"Mau lái xe!" 

Norman từ ghế sau xe, trực tiếp lật sang ghế lái. Ôn Nhiêu cúi người, liều mạng giữ cửa xe, ngăn cản đối phương tiến vào. Norman đánh tay lái, đổi hướng, rời đi từ phía sau.

Cái người đã thò tay vào, cánh tay bị cửa xe kẹp, khi xe chạy, cũng bị kéo đi một đoạn. Ôn Nhiêu nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của hắn ta, trong lòng run lên, mở cửa xe ra một chút, đẩy hoàn toàn cánh tay của tên đáng thương bị kẹp xuống. 

"Không cần đi vào hẻm nhỏ!" 

Chuyện lần trước bị chặn ở hẻm nhỏ rồi bị bắt vẫn còn mới trong trí nhớ.

Norman chần chừ một chút, lách qua một con hẻm nhỏ quen thuộc phía trước. 

Ôn Nhiêu lúc này, sợ hãi đến lông tơ cũng dựng thẳng, bởi vì khác với Norman, anh là lần thứ hai bị những người này đuổi bắt. Anh đã có thể tưởng tượng, nếu mình bị bắt, sẽ đối mặt với kết cục gì. Quay đầu lại, giống như lần trước ban ngày, là mười mấy chiếc xe màu đen điên cuồng xuyên qua đám đông đuổi bắt họ. 

Nếu cứ tiếp tục như vậy, nhất định sẽ bị bắt đi. Ngay khi Ôn Nhiêu quay đầu nhìn, Norman bỗng nhiên nói: 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!