Norman trở về đúng lúc giữa trưa, anh ta mặc một chiếc áo gió, xách một vali da màu đen, bước xuống xe.
Sean chào hỏi:
"Chào mừng trở về."
Norman quay người đóng cửa xe, sau đó thuận tay tháo chiếc kính râm xuống:
"Nếu không phải gặp phải rắc rối không giải quyết được, tôi đoán cậu sẽ không hoan nghênh tôi trở về đâu
-- chỉ đùa thôi."
Sean lẩm bẩm:
"Này không giống đùa chút nào."
Norman đã sải bước đi qua trước mặt hắn ta. Nghỉ ngơi một thời gian, anh ta dường như đã hoàn toàn phục hồi sau cú sốc thất cử
-- mới là lạ. Sean bị Norman lướt qua hoàn toàn, thầm rủa trong lòng, gã này rõ ràng vẫn còn ghi hận hắn ta.
"Hillo và Sylvie đâu?"
"Đang đợi cậu trong phòng họp."
Sean đi theo sau Norman.
Norman cởi chiếc áo gió bên ngoài ra, khi bước vào phòng họp, tiện tay treo lên giá treo mũ áo bên trong.
Hillo và Sylvie ngồi trên sofa đợi anh ta. Thấy Norman đi vào, Hillo đứng dậy:
"Chào mừng trở về, Norman."
"Ừm."
Norman ngồi xuống chiếc sofa đối diện Hillo.
Sylvie đã kế nhiệm vị trí ông chủ, ngồi trên chiếc sofa đơn ở giữa hai người.
"Xin lỗi, lần này thời gian nghỉ phép hơi dài."
Norman vừa nói, vừa mở chiếc vali da mang theo bên người ra. Bên trong ngoài một chồng tài liệu dày cộp, còn có một cuốn sổ tay:
"Về chuyện bắt cóc, tôi đã nghe nói."
Sean cũng ngồi xuống, nhưng hắn ta ngồi trên tay vịn sofa của Norman, gác chân, một bộ dạng lười nhác khiến người ta không thích.
"Không điều tra ra được gì sao?"
Norman nói:
"Đúng vậy."
Norman dùng ánh mắt 'cậu thật là vô dụng' nhìn Sean một cái, Sean sớm biết sẽ bị anh ta châm chọc, nên nhăn mũi không nói gì.
"Những người đó cần phải được điều tra ra nhanh chóng."
Sylvie nói.
Hillo phụ họa:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!