Chương 41: Tiểu kiều thê của đại lão

Ôn Nhiêu tuyệt đối không thể nào nghĩ rằng, Sylvie sẽ là kiểu người có thể ngoan ngoãn nằm xuống. Không, cho dù Sylvie đồng ý, Ôn Nhiêu đối với một người có tính cách mạnh mẽ như hắn ta cũng hoàn toàn không có cảm xúc.

Giữa tay và cổ, vòng sắt được nối với một sợi dây xích bạc tinh xảo. Ban đầu Ôn Nhiêu không biết thứ đó có tác dụng gì, nhưng khi Sylvie treo dây xích lên cột giường, rồi lại kiềm chế cánh tay anh, không cho anh nâng lên, Ôn Nhiêu liền biết tác dụng của nó.

Khác với những nụ hôn chúc ngủ ngon dịu dàng bình thường, lần này Sylvie nắm tóc anh, ép anh ngẩng đầu lên để hôn.

Cảm giác da đầu bị túm không hề dễ chịu, càng tồi tệ hơn là nụ hôn của Sylvie, xen lẫn những cú cắn, khiến Ôn Nhiêu có cảm giác như sắp bị hắn ta ăn sống.

Chiếc áo sơ mi được Hillo cẩn thận cài cúc, bị Sylvie nắm cổ áo, kéo mạnh xuống, những chiếc cúc màu trắng ngà rơi lả tả trên giường.

Ôn Nhiêu nhớ lại người đàn ông từng bị Hillo đè xuống đất, bị tháo cằm, nước mắt và nước miếng dính đầy mặt. Đó là nguồn gốc sự sợ hãi của anh đối với Sylvie, và bây giờ những gì xảy ra với người đàn ông đó, đang lặp lại trên chính cơ thể anh.

"Tôi có đè lên cậu không?"

Động tác của Sylvie bỗng dừng lại. Bởi vì hắn ta phát hiện trong mắt Ôn Nhiêu, có nước mắt đang đảo quanh.

Ôn Nhiêu thấy động tác của Sylvie ngừng lại, thậm chí còn buông lỏng sự kiềm chế trên cổ tay anh, anh lập tức nâng cánh tay lên, cố gắng tháo sợi dây xích ra khỏi cột. Nhưng, anh còn chưa lấy lại được tự do bao lâu, Sylvie liền đột nhiên xoay người ngồi dậy, sau đó nắm lấy vị trí dưới cánh tay Ôn Nhiêu, như đối xử với một đứa trẻ, bế anh lên.

Khi Ôn Nhiêu phản ứng lại, anh đã ngồi trên đùi Sylvie.

Sylvie vươn tay cởi cúc áo của mình, theo động tác của hắn ta, một b* ng*c vạm vỡ hơn Hillo không ít lộ ra.

Ôn Nhiêu muốn đứng dậy, nhưng một cánh tay Sylvie ôm lấy eo anh, anh tách chân ngồi trên đùi Sylvie, ngón chân thậm chí không thể chạm đất. Toàn bộ sức lực của anh, gần như đều đè lên người Sylvie.

"Hi..."

"Suỵt."

Hiện tại trong đầu Sylvie là những nốt nhạc khiến người ta phát điên, bất kỳ một tiếng động nhỏ nào cũng có thể khiến hắn ta mất kiểm soát.

"Có người đang gõ cửa."

Ôn Nhiêu quay đầu lại, nhìn cánh cửa phòng đang đóng. Không có khoảnh khắc nào, anh lại vui mừng khi nghe thấy tiếng gõ cửa như lúc này.

Sylvie cau mày lắng nghe một lúc.

"Tôi có thể, vào không --"

Ngoài cửa, là giọng của Hillo.

"Hillo!"

Có lẽ chỉ có Hillo, hiện tại mới có thể ngăn cản một Sylvie rõ ràng đã mất kiểm soát.

Nghe thấy giọng của Ôn Nhiêu, Hillo đứng ngoài cửa, trực tiếp xoay chốt cửa đi vào.

Ôn Nhiêu ngồi trên người Sylvie, duy trì động tác quay đầu nhìn cửa. Hai tay Sylvie, vòng lấy lưng anh, vùi vào cổ anh, cắn da thịt. Mỗi nơi hắn ta cắn qua, đều sẽ để lại một vết đỏ, tuy không đau, nhưng cảm giác răng cắn vào thịt, cọ xát tinh tế, thật sự rất khó chịu.

"Cứu tôi, Hillo!"

"Ôn --"

Hillo đi về phía trước vài bước, sau đó bị ánh mắt của Sylvie đóng đinh tại chỗ.

"Anh và tôi đã nói chuyện rồi."

Môi Sylvie dán lên vai Ôn Nhiêu, đôi mắt từ dưới mái tóc đen của Ôn Nhiêu, nhìn Hillo:

"Ôn là của tôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!