Chương 35: Tiểu kiều thê của đại lão

Ôn Nhiêu vẫn luôn thuộc tuýp người ăn không ngồi rồi. Mặc dù được đề bạt làm quản lý, nhưng anh không có bất kỳ quyền lực nào. Anh đại khái cũng đoán ra, là vì mấy vị quản lý khác, không muốn bị người có lai lịch bất minh như anh chia bớt quyền lực trên tay. Nhưng điều này cũng không thành vấn đề, anh quyết định nói với Sean về chuyện mình muốn rời đi.

Khi anh tìm thấy Sean, Sean đang xử lý các tài liệu và điện thoại lẽ ra do Norman xử lý hằng ngày. Có thể thấy hắn ta có chút quá tải với những việc này, liên tục ấn vào thái dương.

Ôn Nhiêu lẻn vào phòng, đóng cửa lại.

Sean ngẩng đầu nhìn thấy Ôn Nhiêu, vẻ mặt hắn ta giãn ra một chút:

" .... Ôn."

"Ừm."

Ôn Nhiêu đi tới. Anh nhìn Sean từ trong ngăn kéo, lại lấy ra một xấp tài liệu dày cộp. Anh liếc nhìn, thấy chiếc xe màu đen trên đó rất quen thuộc:

"Anh đang điều tra những người đó sao?"

"Đúng vậy, cậu và Sylvie bị bắt cóc ở trung tâm thành phố, một chuyện lớn như vậy, nếu không nhanh chóng điều tra rõ ràng, Norman trở về, nhất định sẽ bị hắn ta mắng cho một trận."

Sean nói:

"Hắn ta nhất định sẽ nói, xảy ra chuyện như vậy, thân là quản lý lại vô dụng thế này, mau cút đi."

"Norman sẽ không nói những lời như vậy đâu."

Vẻ mặt Sean khi ngồi trong văn phòng, quả thực có thể dùng từ đầu bù tóc rối để hình dung:

"Hắn ta tuy sẽ không nói như vậy, nhưng bị hắn ta dùng ánh mắt như nhìn một con gián mà nhìn, còn đáng sợ hơn nhiều chứ."

Ôn Nhiêu nghĩ nghĩ, điều này quả thực phù hợp với phong cách của Norman.

Sean xem xong hai tờ tài liệu, nhìn thấy Ôn Nhiêu vẫn đứng bên cạnh bàn, liền hỏi một tiếng:

"Ôn, có chuyện gì sao?"

Ôn Nhiêu nhớ đến mục đích của mình:

"Cái đó..."

"Hả?"

"Tôi cần một ít tiền."

Anh không muốn cứ thế rời khỏi Florida.

Sean đứng lên, vừa lục két sắt trong phòng vừa hỏi:

"Cần bao nhiêu?"

"Càng nhiều càng tốt."

Sean cầm hai xấp tiền mặt dày cộm, đưa vào tay Ôn Nhiêu. Nói thật, số tiền này đã vượt quá mong muốn của Ôn Nhiêu. Sean hỏi:

"Đủ không?"

Ôn Nhiêu nhét tiền vào vali da xách tay:

"Đủ rồi."

Sean ngồi lại sau bàn, tiếp tục tra cứu những người mà đối với hắn ta là không có manh mối. Hắn ta thấy Ôn Nhiêu muốn đi ra ngoài, thuận miệng hỏi một tiếng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!