Chương 3: Tiểu kiều thê của đại lão

So với Norman cao lớn, Ôn Nhiêu thực sự trông quá đỗi "nhỏ bé". Cả người anh bị ép sát vào tường, không thể nhúc nhích.

"Nor... Norman." Nghĩ đến người đàn ông này từng một cú đấm làm nát xương sườn người khác, Ôn Nhiêu bị ép sát vào tường liền có chút đứng không vững.

Đôi đồng tử xanh lam của Norman gắt gao nhìn chằm chằm anh, sắc mặt hơi u ám. Một lúc sau, vẻ mặt hắn dịu đi đôi chút, nhưng ánh mắt ghét bỏ thì không hề giảm đi nửa phần.

"Ôn

-- anh tên Ôn đúng không?"

Ánh mắt hắn dường như đang truyền tải một thông điệp đến Ôn Nhiêu: chỉ cần giãy giụa thì chắc chắn sẽ bị đánh chết.

"Thật ra, tôi vẫn rất thích khuôn mặt anh, xinh đẹp như một người phụ nữ vậy."

Những lời này nếu là "Ôn" trước đây nghe được, chắc chắn sẽ coi đó là lời khen ngợi cao quý nhất. Nhưng Ôn Nhiêu chỉ cảm thấy tràn ngập ác ý và sự sỉ nhục.

Bàn tay Norman xuyên qua mái tóc, vuốt phần tóc mái quá dài của anh ra sau, rồi bàn tay trượt xuống, từ vầng trán trơn bóng của anh, v**t v* mãi đến cổ

-- hành động này không khác gì bị một mãnh thú như sư tử chạm vào, khiến Ôn Nhiêu toát mồ hôi lạnh.

"Anh rất thích bị sỉ nhục đúng không?"

Norman đã sớm nghe được tất cả thông tin về người quản lý ph*ng đ*ng này từ Sean, nếu không hắn cũng sẽ không nhắm mục tiêu vào anh .

"... Không."

"Thật sự không sao, rõ ràng lần trước anh còn cầu xin tôi, nhất định phải cùng anh diễn vở kịch bị c**ng b*c này mà."

Bàn tay hơi thô ráp nắm lấy cổ hắn, đốt ngón trỏ có chai sạn, thô ráp một cách khó chịu.

Ôn Nhiêu dựa vào tường bắt đầu lả đi.

Trong mắt anh đọng một tầng nước long lanh, khiến khuôn mặt vốn thuần khiết và vô tội của anh trông càng thêm đáng thương. Nếu không phải Norman tận mắt thấy tên này ph*ng đ*ng vô sỉ đến mức nào, thì lúc này hắn cũng nhất định sẽ bị mê hoặc, cho rằng anh thật sự đang sợ hãi.

"Đến đây trước khi tắm rửa sạch sẽ rồi sao?"

Norman buông cổ hắn ra, vẫn dán vào cổ áo hắn, trượt xuống chỗ cúc áo cài kín mít đầu tiên.

Cứ tiếp tục như vậy, chuyện gì sẽ xảy ra thì không cần nói cũng biết. Ôn Nhiêu căng thẳng nắm chặt cổ áo mình

"Tôi còn chưa kịp tắm!"

Quả nhiên, Norman ghét bỏ nhíu chặt mày

"Nóng vội đến mức đó sao?"

"Tôi về tắm ngay bây giờ!"

Lúc này, Ôn Nhiêu chỉ muốn thoát khỏi tay Norman.

"Bây giờ thì không kịp nữa rồi."

Norman là một người đàn ông rất bình thường. Hắn đồng ý yêu cầu của người quản lý này chỉ vì bên ngoài có chuyện hắn phải nhanh chóng xử lý.

"Cứ thế này đi."

Ôn Nhiêu nhìn thấy sự ghét bỏ không hề che giấu trên mặt Norman, biết đối phương chỉ muốn làm qua loa cho xong, mà anh thì căn bản không có cái sở thích đó của chủ cũ, không thể chịu nổi người đàn ông cao lớn anh tuấn là Norman này. Ngay lúc Norman nghe nói anh chưa tắm rửa mà từ bỏ ý định với áo trên, chuyển sang kéo quần h

anh, Ôn Nhiêu gắt gao nắm chặt cánh tay anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!