Sau khi Ôn Nhiêu được Sean đưa về, anh liền ngã vật ra giường ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau, anh bị tiếng gõ cửa đánh thức, dụi mắt ngái ngủ lồm cồm bò dậy mở cửa, rồi giật mình khi thấy Norman đứng ở cửa.
"Có, có chuyện gì sao?"
Bình thường dù anh ngủ đến bao lâu cũng sẽ không có ai đến quấy rầy.
"Đi họp, với tư cách là một thành viên quản lý, anh cũng phải tham gia."
Norman nói.
"Có thể chờ một lát không?"
Anh vừa mới rời giường, còn chưa thay quần áo.
Norman hiếm khi chỉ nhíu mày:
"Nhanh lên."
"Được."
Ôn Nhiêu cũng không dám lãng phí thời gian, liền vớ đại một bộ quần áo trong tủ ra mặc vào. Ngay khi anh chuẩn bị cứ thế đi ra ngoài cùng Norman, Norman rút một chiếc cà vạt kẻ caro đen đỏ đưa cho anh:
"Thắt vào đi."
Ôn Nhiêu nhận lấy cà vạt, Norman cất bước đi ra ngoài, Ôn Nhiêu theo sau, vừa đi vừa cố gắng thắt cà vạt. Nhưng trời biết, anh thậm chí còn rất ít khi mặc vest, nói gì đến việc nghiên cứu cách thắt cà vạt. Ngay khi anh đang luống cuống tay chân không biết phải xử lý chiếc cà vạt này như thế nào, bỗng nhiên đụng phải một v*t c*ng. Ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là lưng Norman.
Norman dừng lại ở một cánh cửa phòng, đang chuẩn bị giơ tay gõ cửa, không ngờ Ôn Nhiêu đang loay hoay với chiếc cà vạt lại không chú ý, cứ thế đâm sầm vào.
Dù sao thì cứ xin lỗi trước đã:
"Cái kia, tôi..."
Norman quay đầu lại, nhìn Ôn Nhiêu đang vò nhàu chiếc cà vạt mà vẫn chưa thắt xong, lông mày cau chặt lại.
"Xin lỗi."
Ôn Nhiêu vừa nói xong hai chữ này, chiếc cà vạt vòng quanh cổ áo bỗng nhiên siết chặt, anh bị kéo về phía trước gần thêm một bước, khuôn mặt Norman ngay lúc này tiến đến gần.
Đôi mắt xanh thẳm đẹp đến kỳ lạ, chăm chú nhìn chiếc cà vạt trên cổ anh. Ngón tay Norman cũng vô cùng linh hoạt, khi Ôn Nhiêu còn chưa kịp phản ứng, chiếc cà vạt đã được thắt xong, hơn nữa theo con mắt của Ôn Nhiêu, thắt còn rất hoàn hảo.
Norman đứng thẳng người, xoay chốt cửa đi vào:
"Vào đi."
Ôn Nhiêu đi theo sau Norman, bước vào. Trong căn phòng rộng lớn sang trọng, Sean và Hillo đang ngồi trên sofa nghe thấy tiếng động, đều ngẩng đầu nhìn lại. Còn có một ánh mắt xa lạ khác, đó là
-- Sylvie vừa trở về không lâu.
Norman đi đến trước mặt người đàn ông vẫn đang ngồi trên xe lăn, thấp giọng nói gì đó với ông ta, người đàn ông đó liền gật đầu, ngẩng đầu nói với Ôn Nhiêu:
"Cứ ngồi xuống trước đi."
Ôn Nhiêu hoàn toàn không nghe nói hôm nay có cuộc họp nào, chỉ có thể yên lặng chọn một vị trí không quá nổi bật để ngồi xuống.
"Được rồi, cuộc họp bắt đầu."
Ôn Nhiêu vừa ngồi xuống nghe câu nói này, sững sờ một chút. Mới bắt đầu sao? Anh cứ nghĩ anh đến muộn lâu như vậy, cuộc họp đã diễn ra được một nửa rồi. Hay nói cách khác, họ đều đang đợi anh?
"Giống như tôi đã hứa với các bạn ngay từ đầu, Sylvie vừa đến, tôi liền sẽ công bố nội dung khảo hạch kế nhiệm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!