Chương 20: Tiểu kiều thê của đại lão

Những người phục vụ khách sạn đối với đoàn người bước vào cung kính có phần quá mức, người phục vụ dẫn đường cúi gập người gần như 90 độ.

Ôn Nhiêu có chút không quen với sự cung kính này:

"Những người phục vụ ở đây làm sao vậy, tại sao lại cung kính với chúng ta như thế?"

Đi ở bên cạnh anh, Sean nói:

"Đây là địa bàn của chúng ta, nghênh đón chủ nhân trở về, đương nhiên phải dùng lễ tiết như vậy."

"Hả?

Ôn Nhiêu nhìn hắn:

"Không phải Florida sao?"

"Ngoài Florida, chúng ta cũng sẽ phát triển các nghiệp vụ khác."

Ôn Nhiêu cứ nghĩ tổ chức của họ đều làm những ngành nghề trái pháp luật, không ngờ lại kinh doanh một khách sạn trông chính quy đến không tưởng như vậy.

Người phục vụ dẫn họ đến phòng khách ở tầng 4. Phòng khách trải thảm, trần nhà treo đèn pha lê khổng lồ, bên cạnh sofa da rộng rãi bày trí các thiết bị giải trí chuyên dụng. Nhìn lướt qua, nó còn xa hoa hơn cả những gì anh thấy trên du thuyền của người giàu có. Ôn Nhiêu tấm tắc.

"Xin mời quý vị an tọa trước tại đây."

Người phục vụ nói.

Ba người đã thay vest trong xe lần lượt ngồi xuống sofa. Ôn Nhiêu nhìn quanh một vòng, phát hiện trong căn phòng khách rộng quá mức này, vậy mà chỉ có bốn người họ.

"Cuối cùng cũng về rồi."

Sean ngồi xuống sofa, liền vắt chân lên.

Cánh tay Norman gác lên tay vịn sofa, nhìn cách ăn mặc hiện tại của hắn, quả thực giống như một quý tộc trẻ tuổi đầy hứa hẹn.

Suốt chặng đường, cả ba đều rất mệt, giờ ngồi trên sofa, không ai muốn nói thêm một lời nào. Ôn Nhiêu nhìn ba người mặc vest, giày da đang ngồi trên sofa, không hiểu sao, bỗng nhiên có một cảm giác xa lạ. Rõ ràng suốt chặng đường đều là cùng nhau đi đến.

Tiếng gậy chống chạm vào bậc cầu thang vang lên giòn tan, Ôn Nhiêu theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thấy trên lầu, một ông lão từ từ bước xuống. Trong số ba người đang ngồi trên sofa, chỉ có Hillo đứng dậy chào hỏi, Norman và Sean, một người ngồi yên trên sofa, một người giơ tay chào:

"Kính chào --"

Ông lão đi đến trước mặt họ cúi người:

"Rất vui được tiếp đón quý vị tại đây."

Thái độ cung kính của ông lão đối với ba người là điều hiển nhiên.

"Suốt chặng đường này, quý vị đều vất vả rồi. Tôi đã chuẩn bị sẵn phòng và nước nóng cho quý vị."

Đôi mắt ông lão đeo kính, trên kính có gắn dây xích bạc tinh xảo, rủ xuống từ bên thái dương được chải chuốt cẩn thận của ông:

"Nếu còn có yêu cầu khác, khách sạn sẽ cố gắng đáp ứng. Mong quý vị có một kỳ nghỉ vui vẻ."

"Chỉ có những thứ này thôi sao?"

Norman đã không chờ được muốn đi gột rửa mùi mồ hôi trên người mình.

"Đúng vậy."

Norman đứng dậy, cầm lấy số phòng của mình từ tay ông lão rồi lên lầu. Ôn Nhiêu vẫn còn do dự không biết mình có nên đi qua không, thì Sean đã cầm sẵn hai số phòng, đứng ở cửa thang lầu gọi anh:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!