Đứng trước cánh cửa phòng đang đóng chặt, Ôn Nhiêu quay đầu lại nhìn thoáng qua. Từ góc khuất, Sean thò đầu ra, nháy mắt với anh.
Giữa đêm khuya khoắt mà đi gõ cửa phòng người đàn ông lạ mặt...
"Cộc cộc --"
Trong phòng không có tiếng đáp lại. Ôn Nhiêu đứng ở cửa rụt vai lại, ánh mắt không tự chủ lại liếc về phía góc khuất. Ánh đèn hành lang sáng chói đã có chút gay mắt, chỗ góc khuất đó không còn bóng dáng Sean nữa. Hắn ta có thể đã về phòng, hoặc vẫn còn trốn ở đó
-- đúng lúc Ôn Nhiêu quay đầu lại, chuẩn bị tiếp tục gõ cửa thì cánh cửa phòng đang đóng chặt bỗng nhiên mở ra. Một người đàn ông cao lớn quấn khăn tắm xuất hiện ở cửa.
Hắn ta chắc hẳn vừa hút thuốc trong phòng, trên người vẫn còn thoang thoảng mùi thuốc lá. Vẻ mặt thiếu kiên nhẫn ban đầu của hắn ta khi bước ra cửa, khi cúi đầu nhìn thấy Ôn Nhiêu liền hoàn toàn biến mất.
"Chào em
-- lúc này đến gõ cửa phòng tôi, có cần giúp gì không?"
"Vâng, đúng vậy."
Ôn Nhiêu đã nghĩ kỹ nên nói thế nào từ lúc đến gõ cửa.
"Tôi vừa nãy có chút đói, đi ra ngoài tìm chút đồ ăn, nhưng mà, khi trở về thì phát hiện không mang theo chìa khóa --"
Chưa kịp để Ôn Nhiêu tự mình hoàn thiện cái cớ sứt sẹo đó, người đàn ông Ý trước mặt đã vô cùng lịch thiệp mở rộng cửa phòng.
"Mời vào."
Thế này... dễ dàng vậy sao?
Mãi cho đến khi bước vào phòng, Ôn Nhiêu vẫn còn có chút không thể tin được.
Trên bàn trong phòng của người đàn ông Ý quấn khăn tắm còn bày gạt tàn thuốc và sách. Trước khi anh đến gõ cửa, không khó để đoán ra hắn ta đang làm gì.
Ôn Nhiêu liếc mắt một cái đã chú ý đến chiếc rương da màu đen đặt dựa vào giường, nhưng anh cũng chỉ là liếc qua.
"Anh ở phòng nào?"
Ôn Nhiêu nói: "Phòng bên cạnh anh."
"Có thể cụ thể hơn chút không?"
Người đàn ông Ý ngồi trên giường, vươn tay lấy ống nghe điện thoại đặt trên bàn.
"Như vậy tôi dễ giúp anh gọi điện thoại, bảo họ đến giúp anh mở cửa."
"Tôi tự mình làm được."
Người đàn ông Ý đưa ống nghe tới. Khi Ôn Nhiêu cúi đầu bấm số điện thoại, bỗng nhiên cười một tiếng:
"Em thật là thẹn thùng nha."
Ôn Nhiêu đang cúi đầu gọi điện thoại, bỗng nhận thấy người đàn ông đứng bên cạnh nhích lại. Sau đó một bóng đen bao phủ tới, mu bàn tay anh bị một đôi tay từ bên cạnh nắm lấy.
"Có muốn, tối nay ở lại chỗ tôi không?"
Ôn Nhiêu đang quay số điện thoại ngẩng đầu, liền nhìn thấy người đàn ông Ý cao hơn anh chừng hai cái đầu, không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng anh, một cánh tay cũng lặng lẽ vòng qua eo anh.
"Tóc đen, với đôi mắt
-- anh thật xinh đẹp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!